Bà cắt tóc ngắn, gương mặt anh khí mang theo biểu cảm nghiêm túc trực tiếp đi đến bên cạnh Thẩm Triều Triều, lời ít ý nhiều hỏi: "Tim của bà Vương Thải Hà không thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nguyên nhân khiến sức khỏe của bà ấy không được ổn định là gì?"
"Là..."
Thẩm Triều Triều hé miệng muốn nói chuyện nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Sự hoảng loạn chưa biến mất khiến cô căng thẳng không nói nên lời.
Thẩm Triều Triều vừa sốt ruột vừa sợ hãi, run rẩy từ bàn tay cứ như đã lan tràn đến thân thể, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy, trạng thái khác thường này đã khiến cho Diệp Phương chú ý.
Đôi mắt bà sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều, quan sát trong chốc lát bèn bắt đầu chủ động dẫn dắt cô hít sâu.
Đồng thời nghiêng đầu nhìn xung quanh, dùng ánh mắt nghiêm khắc đuổi những bác sĩ y tá khác đi, để bọn họ trở về với chức vị công tác của mình.
Các bệnh nhân còn lại cũng không dám nhìn nhiều, nhanh chóng thu hồi tầm mắt mà thành thật làm chuyện của mình, sợ chọc chủ nhiệm Diệp tức giận.
Ngay cả những người trẻ tuổi làm việc ở bệnh viện cũng lén lút gọi bà là Diêm Vương sống sau lưng, ngoại trừ tính tình lạnh lùng cứng rắn ra thì còn có thể giúp người chết sống lại, cướp người từ địa phủ trở về.
Chuyện này nói ra thì dài dòng, dù sao ngay cả viện trưởng cũng sợ chủ nhiệm Diệp.
Mà sau khi Thẩm Triều Triều liên tục hít sâu, tâm trạng khủng hoảng đã được ổn định hơn không ít, cô cảm kích nhìn về phía Diệp Phương, Diệp Phương lại nhíu mày: "Cô có muốn ở lại bệnh viện theo dõi không? Có bệnh thì điều trị, đừng kéo dài."
Nghe thấy mình phải ở lại bệnh viện, Thẩm Triều Triều vội vàng lắc đầu, lúc này cô đã có thể nói chuyện: "Tôi phát hiện... Vương Thải Hà... Lúc bà ấy... Nằm bên cạnh... Bức tường bị sụp đổ, hẳn là... Mưa to quá... Gạch đá đột nhiên vỡ vụn đã dọa sợ bà ấy..."
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của cô."
Nhìn thấy Thẩm Triều Triều không muốn, Diệp Phương cũng không nói gì nữa, bà khẽ gật đầu, sau khi cảm ơn thì gỡ bút máy vắt trên túi áo xuống, lấy quyển nhật ký mang theo bên người ra rồi viết một dòng chữ lên trên đó.
Sau đó bà xé giấy xuống giao cho Thẩm Triều Triều: "Đây là địa chỉ nhà tôi, chào mừng cô sau này tới làm khách."
Diệp Phương cần xử lý rất nhiều chuyện, không có thời gian tiếp tục nói chuyện phiếm, chỉ có điều khi bà vừa muốn xoay người rời đi thì Thẩm Triều Triều lại đột nhiên đưa tay túm lấy góc áo của bà, khớp ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch.
"Xin chờ... một chút..." Không chỉ cánh tay phát run mà giọng nói của Thẩm Triều Triều cũng phát run, nhưng cô vẫn kiên trì: "Tôi muốn gặp... Quản đốc... xưởng sắt thép..."
"..."
Sau một hồi im lặng, Diệp Phương gật đầu với Thẩm Triều Triều.
Thấy Diệp Phương đồng ý, Thẩm Triều Triều thở phào nhẹ nhõm, cô đã không bỏ qua cơ hội này!