Đã rất lâu rồi Thẩm Triều Triều không ra ngoài, ba mẹ đã không còn, muốn cầu cứu cũng tìm không thấy người thích hợp, sau khi cô suy nghĩ nhiều lần đã quyết định sẽ thử một chút thì cảnh tượng trước đó đột nhiên xuất hiện trong đầu!
Ngoài những chuyện khiến người ta nghẹn uất đau đớn thì còn có một số thông tin vụn vặt xuất hiện.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng những hình ảnh kia đã biến mất nhưng cô rất dễ để nhớ lại, giống như nội dung trong một quyển sách tranh, muốn lật trang nào thì lật trang đó.
Lược bớt cảnh tượng sau khi về nông thôn, về lại khi cô còn ở thành phố Giang Lâm, cô nghiêm túc tìm kiếm cơ hội.
Vương Kiến Thiết là quản đốc xưởng máy móc, không phải cứ tùy tiện tìm ai đó là có thể giải quyết, ít nhất cũng phải ngồi ngang hàng.
Chẳng qua cũng dễ sàng lọc, tìm kiếm như vậy thì cô đã nhanh chóng tìm được mục tiêu thích hợp!
Là khi Thẩm Triều Triều tìm đến văn phòng Tri Thanh gần đó để đăng ký xuống nông thôn, cô từng nghe thấy người khác nói chuyện phiếm, kể rằng nửa tháng trước, mẹ của quản đốc xưởng sắt thép đột nhiên ngất xỉu vì phát bệnh tim ở hẻm nhỏ gần đó, ngã xuống một đống gạch rồi vỡ đầu, cuối cùng chết vì mất quá nhiều máu.
Vì vậy, nếu cô tìm thấy và cứu bà ấy thì cô có thể tìm kiếm đến sự che chở của xưởng sắt thép không?
Lúc Thẩm Triều Triều suy nghĩ hoặc khi căng thẳng sẽ theo bản năng níu lấy góc áo, hiện tại cô đã nắm chặt góc áo đến nỗi làm nó nhăn nhúm, nhưng ánh mắt của cô lại càng ngày càng sáng vì đã có hy vọng có thể thoát khỏi vận mệnh không hay này.
Chỉ là, muốn tìm được nơi mà người đó ngất xỉu cũng không dễ dàng, đồng thời cô cũng không biết cụ thể là ngất xỉu vào ngày nào nên chỉ có thể bắt đầu đi tuần tra xung quanh một phen ngay từ bây giờ.
Cách phá vỡ thế cục ngay tại trước mắt, nhưng hôm nay gặp phải một vấn đề.
Thẩm Triều Triều sợ ra ngoài.
Muốn cô bước ra cửa viện, đi trên đường phố gần đó như ném một con mèo nhỏ được nuôi trong nhà vào trong phố xá náo nhiệt, để nó căng thẳng nhìn người đến người đi, bàng hoàng bất an, lại đáng thương bất lực.