Chị Đại Lâm khó tin nhìn Thẩm Triều Triều, khiến người khác có hơi hoang mang.
Nhưng Thẩm Triều Triều nghĩ đến những sự sắp đặt sau đó, cô vẫn cố lấy dũng khí tiếp tục nói: "Em sẽ... Tốt thôi, chị, trở... về trước đi... Vất vả... quá..."
Đã lâu không nói gì, cho dù Thẩm Triều Triều không bị lắp bắp nhưng lúc nói chuyện vẫn bị đứt quãng.
Mặc dù nói năng như thế khiến người khác nghe rất tốn sức, nhưng chị Đại Lâm vẫn cười ha hả gật đầu, trước khi đi còn không quên cổ vũ một phen: "Triều Triều nói chuyện rất êm tai, ngọt ngào giòn tan, về sau nói nhiều hơn chút nữa nhé! Đừng sợ hãi, hàng xóm xung quanh đều rất tốt, có việc gì thì em cứ tìm bọn chị!"
"Dạ."
Thẩm Triều Triều ngoan ngoãn gật đầu, sau khi tiễn chị Đại Lâm đi rồi, cô mới đứng trong viện hít sâu, sau đó nhanh chóng đưa tay khóa cửa lại.
Cô đang chờ.
Chờ đợi xem những gì xảy ra trong cảnh tượng có xuất hiện trong hiện thực hay không.
Trong cảnh tượng bất chợt xuất hiện, Thẩm Triều Triều là con một trong nhà, vốn không nằm trong quy định đưa về nông thôn nhưng bởi vì quản đốc của xưởng máy móc ép buộc nên phải đăng ký xuống nông thôn.
Tất cả những cơn ác mộng đều bắt nguồn từ một bức ảnh.
Đó là ảnh kỷ niệm do mẹ chụp bằng máy ảnh vào sinh nhật lần thứ mười bốn của cô.
Trẻ trung và xinh đẹp.
Sau đó ảnh được ba cất trong ví tiền, đặt cùng một chỗ với ảnh chụp của mẹ, thỉnh thoảng ba sẽ lấy ra xem.
Nhưng tấm ảnh này lại mất tích khi ba hy sinh vì nhiệm vụ, nào ngờ lại rơi vào trong tay quản đốc.
Cũng chính bởi vậy mà hôm nay quản đốc xưởng máy móc lại đến nhà thăm hỏi, lấy lý do cấp tiền trợ cấp cho ba cô sau khi hy sinh vì nhiệm vụ, mang một khuôn mặt giả nhân giả nghĩa nhưng động cơ lại không hề thuần khiết.
Chỉ là, Thẩm Triều Triều không dám tiếp xúc cùng người khác nên căn bản ngay cả gặp gã cũng không gặp được.
Vài lần liên tiếp đều là như vậy, sau đó cô đã chọc cho đối phương thẹn quá hóa giận, gã lén dùng tiền thuê quân đầu đường xó chợ đến quấy rầy liên hồi, làm ầm ĩ đến độ các hộ gia đình xung quanh chỉ trỏ.