“Mẹ ơi sau này chúng ta sẽ sống ở đây sao?”
Một bé gái mặc trên người bộ quần áo cũ kỹ nhưng nước da lại trắng vô cùng, ai liếc mắt qua đều phải dừng lại để nhìn kỹ hơn.
Bên cạnh cô bé là người phụ nữ khoảng 30 tuổi, bà ấy ăn mặc rất gọn gàng và lịch sự.
“Đúng vậy con gái.”
“Sau này mẹ sẽ làm việc ở đây, con cũng được sống ở đây.”
Đi trước mặt họ là một người phụ nữ trung niên tầm hơn 40 tuổi, bà ấy mặc một bộ đồ màu đen toàn thân.
Trên mặt là sự nghiêm khắc, nhìn qua là thấy khó gần.
Bé gái hơi sợ hãi, đi sát bên cạnh mẹ mình hơn.
Ba người bọn họ đi vào ngôi nhà phía sau ngôi biệt thự khổng lồ.
Đây là một ngôi nhà hai tầng đơn giản, dành cho người hầu ở.
“Đây sẽ là phòng của hai người.”
Quản gia đưa chìa khoá người phụ nữ rồi nói: “Bên trong có đầy đủ đồ dùng, nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu làm việc.”
Người phụ nữ nhận lấy chìa khoá, cúi đầu cảm ơn.
Cửa phòng mở ra.
Bên trong rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một tủ quần áo và một cái bàn bên cạnh cửa sổ.
Mỗi tầng đều có một nhà vệ sinh và nơi giặt đồ phơi đồ ở cuối dãy.
Bé gái cùng mẹ mình đi vào trong phòng.
Mẹ cô bé căn dặn: “Con lên giường ngồi đi, mẹ dọn dẹp một chút.”
Người phụ nữ cầm lấy chổi ở trong góc tường bắt đầu quét dọn.
“Cho con giúp mẹ với ạ.”
Người phụ nữ mỉm cười: “Được, vậy lát nữa con đi đổ rác cho mẹ nhé.”
“Vâng ạ.”
Lát sau cô bé hào hứng cầm bịch rác đi ra ngoài.
Bé gái vừa đi vừa ngó xung quanh để tìm bãi rác.
Rồi không để ý đâm vào một thứ gì đó mà không hay.
“Ây da!”
Cô bé ngã đập mông xuống đất, tay vẫn còn giữ lấy túi rác, nhưng mắt thì nhắm lại, mặt mũi nhăn thành một nhúm.
Cô bé giơ tay còn lại lên xoa cái trán ê ẩm, thì bỗng nghe thấy một giọng nói của trẻ em vang lên.
“Em là ai?”
Bé gái mở mắt ra.
Đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu bé đang đứng trước mặt mình.
Bé trai này trông có vẻ lớn hơn cô bé một chút.
Quần áo trên người nhìn qua là biết rất đắt tiền.
Cậu bé có gương mặt rất đẹp, môi hồng, lông mi dài, da trắng
Nhưng bé gái vẫn trắng hơn một chút.
Thấy cô bé cứ nhìn mình mà không trả lời.
Bé trai lặp lại: “Em là ai?”
Cô bé giật mình, chống người đứng lên, vì đau mà môi nhỏ chu ra: “Em tên Đường Tuế Tuế ạ, mẹ em thường gọi em là Đường Đường ạ.”