Người Thật Thà Thì Không Thể Làm MarySue À?

Chương 5: CÃI NHAU

Cả hai người nọ chăm chú theo dõi từng động tác của tôi.

Tôi ghé sát lại, khẽ nói: “Đứng gác cũng vất vả mà, tôi đâu có ý định đột nhập vào trong. Chỉ xin các anh thương xót chút thôi.”

“Các anh có thể nói với người bên trong giúp tôi một tiếng không.” Tôi mỉm cười, cố gắng để khuôn mặt toát lên vẻ chân thành. “Chỉ đi truyền lời chắc cũng không tính là chuyện lớn gì đâu nhỉ. Nếu họ không đồng ý thì tôi cũng đành chấp nhận thôi, không còn cách nào khác.”

Hai tên lính gác dời mắt khỏi túi của tôi, chuyển sang nhìn thẳng vào mặt tôi với vẻ hiểu rõ.

Tên lính gác A nói: "Theo nguyên tắc thì không được."

Tên lính gác B lại nói: "Nhưng cũng có thể phá lệ một lần."

Tôi vội vàng làm cho ánh mắt càng thêm chân thành, nóng bỏng: "Ôi tốt quá, thật sự rất cảm ơn các anh."

Lính gác B tiến lên mở cửa vào trong báo cáo, còn lính gác A thì cười cợt: "Muốn cảm ơn thì phải thật lòng chứ, lấy ra đi."

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Lấy gì cơ?" Rồi lập tức hiểu ra, bèn nắm lấy tay hắn, cúi đầu khom lưng: "À, tôi đúng là chưa đủ chân thành. Cảm ơn các anh rất nhiều!"

Tôi làm ra vẻ khổ sở.

Tên lính gác A đẩy tôi ra, gằn giọng: "Đừng giả vờ nữa! Lấy đồ trong túi ra!"

Tôi lảo đảo mấy bước, rồi từ từ lấy tay vào túi, móc ra vài thứ lặt vặt và một chiếc bút máy.

"Chết tiệt, mày còn định đùa tao à?"

Lính gác A giận dữ đẩy mạnh vai tôi, khiến tôi xoay vòng và ho sặc sụa, cảm giác như cả lục phủ ngũ tạng sắp vỡ nát.

Tôi ôm bụng ngồi bệt xuống đất, thì lính gác B trở lại với tin tức tốt: "Được rồi, vào đi... mà khoan, chuyện gì thế này?"

"Im miệng!" Lính gác A đang bực mình, đá tôi ngã lăn xuống đất.

Tôi nằm ngửa, ôm bụng, đau đến nỗi phải rít lên từng hơi lạnh, nhưng vẫn phải cố nở nụ cười, đứng dậy một cách run rẩy. Khi lách qua họ để vào trong phòng, tôi không quên mò lại túi một lần nữa.

"Xin lỗi các anh, thật không ngờ lại có sự hiểu lầm như vậy."

Tôi cúi đầu, khom lưng, kéo cao cổ áo, che khuất một phần khuôn mặt.

Hơi thở của họ dồn dập, gương mặt lộ rõ vẻ thô lỗ, hung hăng, nhưng chỉ đứng yên tại chỗ, không có hành động gì.

Điều đáng tiếc là, nếu bọn họ không thông báo, tôi có bị đánh chết ngay tại đây cũng chẳng ai biết. Nhưng bây giờ tôi đã được phép vào trong, điều đó chứng tỏ cấp trên của họ muốn nói chuyện với tôi. Vậy bọn họ còn dám làm gì?

Bước qua cánh cửa, tôi bước vào một không gian sang trọng và quý phái. Rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa theo gió, lư hương bốc khói, nến thắp sáng. Nhiều món đồ tinh xảo tôi chưa từng thấy bao giờ bày biện khắp nơi. Bốn tên lính canh gác ở bốn góc, phía cuối hành lang dài là hai cánh cửa lớn, lộng lẫy. Có lẽ, đó chính là nơi cuộc đối thoại sẽ diễn ra.

Tôi bước qua hành lang, dừng lại một chút khi thấy hình ảnh phản chiếu trên tấm gương gắn tường. Trong gương, một người phụ nữ nhìn tôi. Mái tóc đen buộc thấp thành đuôi ngựa, khuôn mặt luôn giữ ý cười. Đôi mắt tròn trông có vẻ thật thà, nhưng làn da tái nhợt và dáng người gầy gò khiến tôi trông không quá nổi bật. Bộ quần áo cũ kỹ chẳng mấy bắt mắt, nhưng vẻ ngoài của tôi thì không tệ.

Tôi thầm huýt sáo trong lòng: "Gien tốt thật đấy, mình đúng là đẹp."

Nhưng không có thời gian cho sự tự mãn nhỏ nhoi này, tôi vội tăng tốc, hướng về cánh cửa lớn phía trước, trong đầu không ngừng tự cổ vũ bản thân.

"Trần Chi Vi, biểu hiện cho tốt vào, người mày đang chuẩn bị gặp chính là kẻ nắm giữ mạng sống hèn mọn của mày đấy." Tôi thầm nhủ, rồi đẩy cửa bước vào.

"Vậy là cậu đang định cầu xin thay cô ta?" Giang Sâm ngồi tựa lưng vào ghế, khuỷu tay gác trên bàn, đôi chân bắt chéo. Hàng lông mày hắn nhướn lên, tạo thêm phần dữ dằn. "Cậu có phải nghĩ rằng tôi nhất định sẽ nhẫn nại trước những trò vô lý của cậu không?"

Hắn đứng dậy, và trong khoảnh khắc, chiều cao cùng vóc dáng to lớn của hắn khiến Allen cảm nhận được sự áp lực. Nhưng Allen không phải kẻ dễ bị khuất phục. Cậu ngẩng cao cằm, giọng điềm nhiên: "Anh không chịu nổi, nhưng cũng phải đến đây làm con chó canh cửa thôi đấy ư? Đừng quên, nếu không có gia đình tôi giúp đỡ, gia tộc của anh đã sớm sụp đổ rồi! Anh dựa vào đâu mà dám nói tôi vô lý?"

"Tôi bước vào đây từ đầu tới giờ, chưa hề chỉ trích cậu một lời." Giang Sâm nói, giọng mệt mỏi. Đôi mắt đen như chim ưng của hắn sắc lạnh, môi mỏng nhấp chặt. "Cậu còn định làm loạn tới khi nào? Cậu trốn tới nơi này, tham gia vào toán quân phản loạn, thậm chí còn dễ dàng tháo nhẫn đính hôn ra, mang tới trước mặt tôi phô trương à?"

Hắn cười lạnh lẽo. "Nếu cậu không vô lý, tại sao tôi lại phải điều đội đặc nhiệm đến đây để kéo cậu về? Cậu bớt gây chuyện đi một chút cũng sẽ không chết được, không ai quên cậu là ai đâu, hiểu không?"

"Anh không chỉ trích tôi, nhưng anh lại tỏ thái độ như thế với tôi!" Allen cười khẩy, đôi mắt xinh đẹp sáng như lửa. "Anh vừa bước vào đã nói không muốn đính hôn thì đừng làm loạn, sau đó còn bảo tôi trả lại người. Thật buồn cười! Chẳng phải anh chỉ muốn chứng minh tôi là kẻ bội ước, nɠɵạı ŧìиɧ trước à?"

"Vậy cậu muốn tôi nói gì? Rằng đây là một hiểu lầm? Rằng tôi nên thông cảm khi Omega của tôi đính hôn với một kẻ hèn hạ trong ngục? Và tôi nên vội vã cứu cô ta ra ngoài ư? Cậu nghĩ tôi vẫn phải vui vẻ chịu đựng khi mình bị cho đội nón xanh hả?" Gương mặt Giang Sâm tối sầm lại. Hắn rút ra một hộp nhẫn từ túi, ném thẳng vào mặt Allen. "Cậu thử nghĩ mà xem, cậu làm gì tôi cũng nhịn, đến nhẫn cũng dám tháo ra cho người ta, bây giờ còn dám —"

"Sao anh dám ném tôi!" Allen bị chiếc hộp nhẫn đập trúng mặt, cơn thịnh nộ bùng lên, giọng cậu ta cao vυ't, như vị tướng quân oai phong hùng vĩ điều khiển đoàn quân binh ra trận, cắt ngang lời Giang Sâm. "Tôi thật sự bị mù rồi, khi nghĩ rằng anh vẫn còn chút tình cảm với tôi? Lúc trước anh vội vàng theo đuổi tôi như con chó săn, thái độ lúc đó đâu có như thế này?"

Trong lòng Allen chua xót. Rõ ràng đã thất vọng không biết bao nhiêu lần, nhưng đôi mắt vẫn không khỏi nóng lên.

"Vậy cậu muốn tôi nên có thái độ gì đây? Cậu nói đi! Mẹ nó, cậu rốt cuộc muốn cái gì? Tôi đã chịu đựng cậu đủ rồi!" Giang Sâm tức giận phừng phừng, bước chân dài của hắn di chuyển liên tục, đi qua đi lại. Hắn bất ngờ tóm lấy cổ áo Allen, đẩy mạnh cậu ta vào tường. "Cậu muốn giả làm beta, tôi đã đồng ý. Cậu muốn tới nơi quái quỷ này để giải sầu, tôi cũng đồng ý. Cậu nói không thích đính hôn trước—"

“Răng rắc ——”

Cánh cửa lớn bị đẩy ra.

Cả hai người đồng loạt quay đầu lại.

Ồ, nhìn kìa. Quả nhiên là Omega giả Beta. Bảo sao điêu ngoa như vậy.

Tôi nhìn họ đang trình diễn một vở kịch kinh điển trong mấy phim tổng tài bá đạo, gọi là “vách tường đông” của tổng tài Alpha và tiểu kiều thê Omega nhỉ, một kiểu kịch tính thường thấy trong phim truyền hình. Trong giây lát, tôi do dự không biết có nên quấy rầy hay không. Theo quy luật phim ảnh, cảnh tiếp theo sẽ là màn giằng co yêu hận tình thù, hoá giải khúc mắc.

Nhưng gặp tôi rồi, thì không còn hòa giải gì nữa đâu, yên tâm.

Tôi tiến lên, một tay đẩy Giang Sâm ra, kéo Allen về sau lưng mình. “Cậu không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nước mắt Allen đã rơi, nhưng vẫn tỏ vẻ sốt ruột. “Cô ra đây làm gì?”

“Tôi... lo lắng cho cậu.” Tôi ngập ngừng, rồi nói thêm: “Tôi nghe được vài chuyện, mới biết...”

Tôi liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Sâm, rồi quay sang ánh mắt kiêu hãnh đầy lệ của Allen. “Hóa ra các người đã đính hôn.”

Giang Sâm cười lạnh. “Vậy thì sao?”

Tôi nói: “Tôi không muốn anh hiểu lầm cậu ấy. Về chuyện chiếc nhẫn, cậu ấy cũng không vui khi tôi làm vậy.”

Câu nói thật lòng thứ ba. Đủ rồi.

Giang Sâm cau mày, nét mặt sắc bén đầy phẫn nộ. Hắn nhìn tôi với ánh mắt ngày càng tức giận. “Cô nghĩ cô là ai mà dám đến đây can thiệp vào chuyện này?”

Allen nắm lấy cổ tay tôi. “Không sao, để tôi tự giải quyết.”

Cơn giận trong mắt Giang Sâm càng thêm sâu sắc, hắn gần như thô bạo mà đẩy tôi ra. “Cậu nói cậu sẽ giải quyết? Nhưng cậu có thể làm gì? Để tôi nói cho cậu biết, gia đình Anderson đã ra lệnh rõ ràng bắt tôi đưa cậu về cấm túc.”

Hắn nở nụ cười khoái trá, dường như thích thú, thậm chí cơn giận cũng đã dịu xuống. Trong mắt hắn chỉ còn sự mỉa mai. “Một tháng. Cậu nghĩ tại sao tôi lại mang theo nhiều binh lính như vậy? Cậu còn muốn làm loạn nữa không?”

Giang Sâm đập mạnh tay xuống bàn, đám vệ binh bên ngoài lập tức xông vào, bao vây chúng tôi trong chớp mắt.

Trên khuôn mặt của Allen thoáng hiện lên vẻ kinh hoàng, sắc mặt chỉ trong giây lát trở nên tái nhợt.

Tôi bèn vội vàng đẩy tay Giang Sâm ra, nắm lấy vai của Allen, ghé sát và thì thầm: “Thật ra, tôi vốn dĩ nên chết từ lâu rồi.”