Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 6

Triệu Nhị Điền mím môi, dùng đũa gắp cái đùi thỏ còn lại bỏ vào bát của tiểu muội rồi nói khẽ: "Tiểu Bảo ăn đi."

Nhận được hai cái đùi thỏ, Tiểu Bảo cười tít mắt, miệng ngọt ngào bảo: "Nương là tuyệt nhất, nhị ca cũng tuyệt nhất, Tiểu Bảo thích nương và nhị ca nhất!"

Vương thị thấy vậy liền cười gật đầu: "Ăn từ từ thôi, tất cả là của con, không ai tranh đâu."

Triệu lão hán thì nâng đôi đũa, gọi cả nhà: "Cả nhà ăn thôi."

Tiếng ông vừa dứt, mấy đứa cháu trai lập tức nhanh tay gắp mỗi đứa một miếng thịt thỏ, kèm cả xương bỏ vào miệng nhai rôm rốp, ngon lành chẳng khác gì.

Ba huynh đệ Triệu Đại Sơn thì lần lượt gắp một miếng thịt thỏ bỏ vào bát của vợ mình, sau đó mới ăn phần của mình.

Tối nay chỉ gϊếŧ hai con thỏ, không nhiều mà cũng chẳng ít, nhưng nhà đông người và ai cũng ăn khỏe, chỉ vài lượt đũa là cả bát thịt trống không.

Trong bữa ăn, âm thanh húp cháo rau dại và nhai thịt, nhai xương xen lẫn nhau, khiến bát cháo loãng vốn thường ngày ăn không đủ no nay lại hợp vị vô cùng khi ăn cùng với một bát lớn thịt thỏ hầm, khiến cả nhà no bụng thỏa mãn một bữa tối.

Vương thị đi vào bếp, nhóm lửa đun nước ấm để chuẩn bị tắm cho Triệu Tiểu Bảo.

Mấy đứa cháu trai trong sân nô đùa, đuổi bắt nhau cười nói huyên náo, tiếng cười rộn rã khắp một góc sân. Triệu Tiểu Bảo leo vào lòng đại ca, ngón tay nhỏ xíu đưa lên đếm từng ngôi sao trên bầu trời đêm, đôi tai nhỏ lắng nghe tiếng cha và các ca ca nói chuyện.

Cả gia đình quây quần bên nhau ngoài sân hóng mát. Triệu lão hán sau khi xỉa răng, thở dài mà rằng: "Mấy năm trước miền Bắc gặp bão tuyết, năm nay miền Nam lại hạn hán. Lòng ta, thật chẳng yên chút nào!"

Ông thấp thỏm lo âu, luôn cảm thấy thời tiết không thuận, mưa gió thất thường suốt vài năm qua. Nếu không nhờ thôn mình có con sông nhỏ, năm nay dân làng ngày ngày lấy nước tưới ruộng thì chưa biết mùa màng ra sao.

Hai bàn tay to thô ráp của ông vô thức cọ vào nhau, lông mày chau lại.

Triệu Đại Sơn tay đỡ tiểu muội, lo cô bé ngã, nghe cha nói thì tiếp lời: "Năm nay lên trấn tìm việc làm nhiều người hẳn. Trước đây khuân vác ở bến tàu một ngày kiếm được mười đồng, hôm nay con gặp một huynh đệ hỏi thử, tám hay chín đồng cũng có người tranh nhau làm."

Hắn không nói là mình cũng muốn làm, nhưng cha không cho, đến nỗi bị quản sự chỉ vào mũi mắng vì phí thời gian của ông ta.

Khuân vác là công việc nặng nhọc, làm hao mòn sức khỏe, nhưng nhiều người nghèo ở nơi này đều có sức khỏe, nên bến tàu lúc nào cũng đông đúc, tiền công có thấp mấy cũng không thiếu người làm.

Gia đình đông miệng ăn, những năm trước cha đã không ngăn hắn, nhưng nay thì khác. Dù vụ mùa đã xong, dường như có vẻ nhàn rỗi, nhưng nhà họ vẫn đang tất bật lo toan…

"Nước sôi rồi, Tiểu Bảo vào tắm đi!" Chu thị đứng ở cửa bếp gọi Triệu Tiểu Bảo.

Nghe vậy, Tiểu Bảo tuột nhanh khỏi lòng đại ca, chạy tíu tít về phía nhà bếp.

Vương thị đổ thêm chút nước nguội vào thau gỗ, thử nước thấy vừa đủ ấm, liền đóng cửa bếp lại, bế tiểu nữ nhi lên, nhanh chóng cởϊ áσ rồi nhẹ nhàng gội đầu, lau mình cho con.