Ban đầu chúng còn lo lắng ông nội từ trên trấn về, biết được chúng dẫn muội muội lên núi, về nhà sẽ bị đánh đòn. Kết quả không ngờ, có lẽ hôm nay thu hoạch khá, nhìn mấy con thỏ, ông nội cũng không mắng chúng.
Năm đứa nhóc mặt mày rạng rỡ, việc đầu tiên khi về nhà chính là chạy vào bếp, đưa "chiến lợi phẩm" hôm nay cho Chu thị - người quản lý việc bếp núc.
Nói một câu: "Tối nay ăn thịt thỏ, nhất định phải ăn thịt thỏ!"
Nói xong, lại ùa ra khỏi nhà, Triệu Đăng và Triệu Hỉ vào rừng giúp Triệu Tam Địa gánh củi, Triệu Cốc và Triệu Phong thì ra ruộng tìm bà nội, giúp bà nội cầm cuốc, nông cụ.
Triệu Tiểu Bảo được cha đặt xuống, trong lòng được nhét một gói kẹo mạch nha được gói bằng giấy dầu, con bé ngồi dưới mái hiên, lắc lư đôi chân ngắn, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Cả nhà ai cũng có việc để làm, chỉ có một mình con bé là nhàn nhã nhất.
Bữa tối đã được chuẩn bị xong xuôi, lũ trẻ lại bắt được mấy con thỏ về, Chu thị biết rõ thói quen của người trong nhà, thịt thú rừng săn được buổi tối phải ăn hết, tuyệt đối không thể để đến ngày hôm sau, bà xách hai con thỏ ra sân, tay cầm dao sắc bén, nhanh gọn cắt tiết.
Bộ da thỏ phải giữ lại, công đoạn này Triệu Tiểu Bảo không có cơ hội xem được, Triệu Nhị Điền thấy muội muội tò mò, liền bước nhanh tới bế cả người lẫn ghế của cô bé sang hướng khác, dỗ dành: “Tiểu Bảo đừng xem, con nít con nôi không nên xem mấy thứ này." Lột da thỏ trông ghê rợn lắm, con gái con đứa tốt nhất đừng nên xem, kẻo ban đêm gặp ác mộng.
Triệu Tiểu Bảo tuy rất muốn xem, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, phồng má gật đầu lia lịa: “Nhị ca, Tiểu Bảo không xem đâu.”
“Ngoan.” Triệu Nhị Điền xoa đầu muội muội, xoay người tiếp tục chất củi thành đống.
Lúc này, trời đã hơi sẩm tối, Triệu Tam Địa gánh một bó củi từ trên núi xuống, theo sau là Triệu Đăng và Triệu Hỉ cũng gánh hai bó củi nhỏ, hai đứa bé sau khi vào sân đặt gánh củi xuống, mũi chân xoay một cái đã chạy tới chỗ Triệu Tiểu Bảo.
Triệu Tiểu Bảo đã đợi sẵn, chúng vừa tới, cô bé liền len lén liếc nhìn nhị ca, thấy ca ca đang quay lưng về phía mình, nhanh như chớp nhét vào miệng hai đứa cháu mỗi đứa một viên kẹo, bàn tay nhỏ xíu xua xua: "Được rồi, được rồi, mau đi đi, đừng để nhị ca nhìn thấy."
“Ừm ừm.” Triệu Đăng và Triệu Hỉ lập tức giả vờ làm ra vẻ bình tĩnh, đứa đẩy đứa xô chạy vào nhà.
Bầu trời buổi chiều chớp mắt một cái đã thay đổi, lúc này trong thôn yên tĩnh lạ thường, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa cùng với tiếng ho khan. Lửa ở bếp của mỗi nhà đều đã tắt, chỉ có tiếng nói chuyện khe khẽ và tiếng bát đũa va chạm vọng ra từ nhà chính.
Vương thị dẫn hai đứa cháu từ ngoài ruộng về, vừa bước vào sân đã ngửi thấy một mùi thịt thoang thoảng, bà ngẩng đầu nhìn về phía bếp, cửa sổ đóng chặt, không hé ra một kẽ hở nào.
Người trong thôn phần lớn đều là họ hàng thân thích, năm nay nhà nào cũng sống chật vật, có gì ngon đều giấu diếm để người trong nhà ăn, đến cả hầm thịt cũng phải đóng cửa sổ trước, sợ mùi hương bay ra ngoài dẫn dụ đám trẻ con nhà khác tới, đến lúc đó đứng trước cửa nhà ngươi chảy nước miếng, ngươi cho hay không cho đây?