Vết bỏng trên tay bị mưa xối vào đau nhói, đầu óc cũng ngày càng choáng váng, hắn lúc này mới nhận ra có lẽ mình đã bị sốt, hắn loạng choạng bước về phía trước, xuyên qua màn mưa tầm tã nhìn thấy một ngôi chùa hoang, nhưng ý thức cũng theo đó mà mơ hồ.
Trước khi ngã xuống, hắn dường như nhìn thấy có một người đứng đó, sau khi ngã xuống thì người nọ dường như chạy về phía hắn.
Hắn không nhìn rõ mặt người nọ, thậm chí là nam hay nữ cũng không phân biệt được.
Chiếc chuông bạc này là do Trọng Vân tìm thấy bên cạnh cây trâm gãy của hắn, đây là một chiếc chuông bạc có kiểu dáng rất đặc biệt, Trọng Vân nói có thể là do người cứu hắn đánh rơi.
Chỉ nhìn vào chiếc chuông bạc, cũng không thể nào biết được chủ nhân của nó là nam hay nữ, nhưng hắn nghĩ, có thể đưa hắn - người đã bất tỉnh - đến Thành Hoàng miếu mà không hề hấn gì, còn hong khô quần áo cho hắn, thậm chí cả áo trong cũng khô ráo, thì chắc chắn không phải là nữ tử.
Còn về chiếc chuông bạc này, Trọng Vân đã điều tra mấy ngày nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Trọng Vân nói mặt nạ của hắn chưa từng bị tháo ra, điều đó cũng có nghĩa là người cứu hắn không nhìn thấy mặt hắn, cũng không phải vì thân phận của hắn mà cứu hắn.
Có lẽ cũng không liên quan đến âm mưu nào cả, hắn chỉ là may mắn gặp được người tốt bụng mà thôi.
Tạ Hành dời mắt, tự giễu nhếch mép, cũng có thể nếu người nọ biết hắn là ai, nói không chừng sẽ không cứu hắn.
Ngày hôm sau, cả Liễu Tương và Tống Trường Sách đều không thể ra khỏi phủ, lão quản gia ngày nào cũng canh chừng ba lần, giám sát bọn họ rất kỹ, sợ bọn họ lén lút ra khỏi phủ, đến ngày thứ ba Liễu Tương thật sự nằm không yên nổi nữa, nàng mới cùng Tống Trường Sách phối hợp diễn trò năn nỉ ỉ ôi cuối cùng cũng làm cho lão quản gia gật đầu, cho bọn họ ra ngoài.
Nhưng hai người còn chưa kịp thư giãn gân cốt, Liễu Thanh Dương đã phái người đến báo, nửa canh giờ sau đi Kiều phủ.
"Kiều phủ?"
Tống Trường Sách trầm ngâm: "Nghe quen quen."
Vừa dứt lời, tai đã bị véo mạnh, Tống Trường Sách kêu lên thảm thiết: "Á á đau đau đau đau đau!"
"Những gì ta nói với con trước khi về kinh con đều quên hết rồi phải không?" Chẳng biết Tống phu nhân xuất hiện từ lúc nào, một tay chống nạnh, một tay véo tai Tống Trường Sách, giọng nói trong trẻo mang theo vài phần đanh đá: "Còn quen quen, ta hỏi con Kiều phủ là nơi nào?"
Liễu Tương mím môi lặng lẽ lùi về sau một bước.
Nàng đồng cảm với Tống Trường Sách về mặt tinh thần, nhưng tuyệt đối không hành động.
Tống Trường Sách đau đến nhe răng trợn mắt, bị ép phải cúi người nghiêng đầu hét lên: "Nương, lỗ tai con sắp rụng rồi nè, con nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, Kiều phủ là mẫu tộc của tướng quân."
Tống phu nhân Dương thị là nhân sĩ đất Thục, những năm trước khi Tống Hòe Giang đi công vụ, đã gặp Dương thị ở một thị trấn, Dương thị vừa nhìn đã chấm chàng trai tuấn tú trên lưng ngựa, Tống Hòe Giang cũng bị cô nương lớn mật đanh đá nhưng thận trọng xinh đẹp này thu hút, sau khi công tác xong, Tống Hòe Giang trịnh trọng đến cửa cầu hôn, Dương thị cũng không làm kiêu, lập tức gật đầu đồng ý.
Trước sau chưa đầy nửa năm, hôn sự đã thành.
Dương thị buông tay ra trừng mắt nhìn Tống Trường Sách: "Lại để ta nghe thấy những lời không đâu vào đâu này nữa, xem ta xử lý con thế nào!"
Tống Trường Sách ôm tai nhìn Dương thị đầy oán trách: "Con biết rồi nương."
Dương thị hừ một tiếng, khi quay đầu nhìn Liễu Tương, trên mặt đã nở nụ cười tươi rói: "Vết thương của cô nương đã đỡ hơn chưa, còn đau không?"
Tốc độ biến sắc mặt quả là tuyệt vời.
Liễu Tương lúc này mới bước lên ôm lấy cánh tay bà, thân mật nói: "Không đau nữa rồi thẩm thẩm."
Liễu Tương là do Dương thị nuôi lớn.
Kiều thị bệnh nặng không thể cho con bú, đúng lúc đó Tống Trường Sách vừa tròn sáu tháng tuổi, nên không tìm bà vυ' nữa, Liễu Tương vừa sinh ra đã bú sữa của Dương thị, sau đó Kiều thị qua đời, Liễu Thanh Dương đau buồn không để ý đến Liễu Tương, Dương thị liền ôm Liễu Tương về nhà mình nuôi, theo lời bà nói là nuôi một đứa cũng nuôi, nuôi hai đứa cũng nuôi, hai huynh muội cũng có bạn.
Nhưng Dương thị từng nói lúc nhỏ hai đứa trẻ vì tranh sữa tranh mẹ, nhìn nhau chán ghét đấm đá nhau, đã gây ra không ít chuyện cười.
Về sau, Liễu Thanh Dương xin được trấn giữ biên quan, Tống Hòe Giang từ chối sắc phong của triều đình, nhất quyết tiếp tục làm phó tướng của ông, Dương thị không một lời oán trách, thu dọn hành lý của hai đứa nhỏ rồi cùng đi đến biên quan, một đi là mười tám năm.
Mười tám năm đó, Dương thị coi Liễu Tương như con mình, nuôi nấng còn tỉ mỉ hơn cả con trai ruột.
Dương thị vừa nhắc đến chuyện quân côn là nổi giận: "Tống Hòe Giang cái tên chết tiệt đó, hôm ấy lại dám nhốt ta trong phòng, nếu không thì sao để cô nương bị đánh chứ."
Tống Trường Sách lập tức trợn tròn mắt: "Nương ơi! Vậy là cho dù ngài không bị nhốt trong phòng thì cũng sẽ không đến cứu con phải không?"
Dương thị bực bội nói: "Con trai bị đánh vài gậy thì làm sao, bây giờ chẳng phải vẫn sống vui vẻ đó sao."
Tống Trường Sách: "..."
Hèn chi hôm đó hắn kêu la trong vô vọng, cổ họng hắn kêu đến khàn cả giọng luôn rồi đây này!
"Được rồi, nói chuyện chính, đừng ngắt lời." Dương thị mặc kệ lời tố cáo của Tống Trường Sách, quay sang nhìn Liễu Tương, giọng nói dịu dàng: "Cô nương đây là lần đầu tiên về Kiều gia, phải chuẩn bị cho tốt, ta sẽ nói một chút về Kiều gia với cô nương."
Liễu Tương gật đầu: "Vâng."