Bậc Thầy Huyền Học Cứu Vớt Hoắc Thiếu Bệnh Kiều

Chương 3

Khu nhà Hoắc Thời Vực ở là một tòa nhà cải tạo từ ký túc xá khu nhà xưởng cũ.

Giang Nguyễn xách theo vali, đang chuẩn bị lên tầng thì nhìn thấy một thiếu niên từ trên tầng đi xuống.

Thiếu niên có tướng mạo đẹp đến kinh ngạc, tóc mái hơi dài che đi đôi mắt hẹp dài lạnh lùng như lưỡi dao sắc, đường nét góc mặt tuấn tú như một kiệt tác hoàn mỹ được họa sĩ phác họa, không tìm ra nửa điểm tỳ vết.

Tuy nhiên, ánh mắt thiếu niên u ám lạnh lẽo quá đỗi, không có chút sức sống và nhiệt huyết của người cùng lứa tuổi mà toát ra vẻ tối tăm và bệnh hoạn cố chấp.

Thấy Giang Nguyễn đứng dưới tầng giương đôi mắt trong veo như nai tơ nhìn mình chằm chằm, trong con ngươi đen láy của Hoắc Thời Vực hiện lên vẻ lạnh lùng và chán ghét: "Cậu đến đây làm gì, cút đi!"

Giang Nguyễn chớp mắt: "Này bạn học Hoắc, đừng hung dữ thế, chúng ta từ từ nói chuyện."

Hoắc Thời Vực: "..."

Giang Nguyễn mỉm cười ngọt ngào, vươn tay về phía anh: "Trước kia tôi luôn đối đầu với cậu, là lỗi của tôi. Tôi cố tình đến đây xin lỗi cậu đấy, chúng ta hòa giải nhé!"

Nguyên thân và Hoắc Thời Vực là bạn học cấp ba, cũng là đối thủ không đội trời chung.

Hoàn cảnh nhà Hoắc Thời Vực không tốt, song bất kể về ngoại hình hay thành tích học tập, anh đều vượt trội hơn người mà nguyên thân thích là Tiêu Cảnh Dật.

Cô ấy và Tiêu Cảnh Dật là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn, nguyên thân vẫn luôn là người hâm mộ trung thành của cậu ta.

Tiêu Cảnh Dật bị cướp mất vị trí dẫn đầu, ở các cuộc thi đua hay kỳ thi đều trở thành á quân, bị Hoắc Thời Vực áp đảo hoàn toàn, ai mà chịu nổi chứ?

Tiêu Cảnh Dật không tự ra mặt, nguyên thân cứ thế trở thành kẻ đứng mũi chịu sào.

Cô ấy liên tục tìm cách gây rắc rối cho Hoắc Thời Vực, không ngừng tìm đường chết.

May mà Hoắc Thời Vực không muốn so đo với phụ nữ yếu đuối, nếu không nguyên thân đã chết hơn ngàn lần từ lâu rồi.

Hoắc Thời Vực nhìn những ngón tay trắng ngần của Giang Nguyễn, lạnh nhạt hỏi: "Cậu lại muốn làm gì cho Tiêu Cảnh Dật?"

Giang Nguyễn lắc đầu, đôi mắt ướŧ áŧ trong suốt pha chút ngây thơ: "Đừng nhắc đến kẻ phụ bạc đó, cậu ta khắc tôi!"

Sau khi biết nguyên thân là cô chủ giả, Tiêu Cảnh Dật lập tức phủi sạch quan hệ với cô ấy.

Cậu ta còn hùa theo cô chủ thật chế nhạo và làm nhục nguyên thân.

Những hành động đó thật quá đáng.

Hoắc Thời Vực nhíu chặt đôi mày kiếm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trầm xuống: "Giang Nguyễn, tôi vĩnh viễn sẽ không hòa giải với cậu!"

Giang Nguyễn nhận ra sự nhẫn nại của anh với cô đã đạt tới cực hạn.

Cô biết ngay ngài Diêm Vương sẽ không giao cho cô nhiệm vụ dễ dàng mà.

Hoắc Thời Vực không muốn nói thêm lời nào với Giang Nguyễn, anh chuẩn bị rời đi.

Song đi chưa được mấy bước, ống tay áo sơ mi đã bị những ngón tay trắng nõn kéo lại: "Bạn học Hoắc, lát nữa cậu phải tham gia đua xe phải không? Nhớ tránh cầu Tinh Châu ra nhé, nếu không sẽ gặp tai nạn, nơi ấy sẽ bị thương đó."

Nếu chỗ đó của anh bị thương, tính cách sẽ càng thêm u ám và vặn vẹo.

Bước đầu tiên để cứu anh chính là không để anh trở thành Tiểu Hoắc Tử!

Hoắc Thời Vực chưa từng thấy cô gái nào khiến người ta chán ghét như Giang Nguyễn, trước kia là tìm đường chết, giờ lại lải nhải nguyền rủa anh sẽ bị liệt!

Anh gạt phắt bàn tay nhỏ bé của cô gái đang nắm lấy tay áo mình ra, những ngón tay thon dài trắng lạnh siết chặt thành nắm đấm, đốt ngón tay kêu lên răng rắc.

Anh nghiến răng: "Tôi nhịn cậu lần cuối cùng!"

Dứt lời, anh lạnh lùng bỏ đi.

Giang Nguyễn biết, muốn cứu vớt nhân vật phản diện không phải chuyện một sớm một chiều.

Tạm thời cô nên tìm một chỗ để ở lại đây trước đã!

"Cô bé, cháu có thấy Tiểu Hoắc không? Nó xuống lầu nhanh quá, thím vào nhà lấy cho nó gói kẹo cưới đã không thấy bóng dáng đâu." Một bà thím cười tươi từ trên cầu thang đi xuống.

"Cậu ấy vừa mới đi xe máy rời khỏi đây." Giang Nguyễn liếc qua khuôn mặt bà thím, đôi mắt hơi híp lại.

Bà thím tươi cười rạng rỡ, nhìn là biết nhà có chuyện vui.

Song vị trí cung con cái của bà ấy lại tối tăm không ánh sáng, nói cách khác…

"Nếu cháu đã là bạn học của Tiểu Hoắc thì thím tặng cháu gói kẹo cưới này đó, cũng để cháu được hưởng chút may mắn."

Giang Nguyễn nhận gói kẹo cưới, lấy ra một viên kẹo mềm bỏ vào miệng.

Ôi, ngọt quá!

"Thím ơi, con gái và con rể thím đi hưởng tuần trăng mật phải không?"

Bà thím cười gật đầu: "Đúng vậy, con gái thím may mắn lấy được người chồng vừa quan tâm chu đáo vừa biết kiếm tiền, hôm nay hai đứa đã đi đảo chơi rồi. Con rể thím tốt lắm, nó còn đăng ký cho thím một tour du lịch nước ngoài, thím phát xong kẹo cưới cho hàng xóm là phải đi đón máy bay."

Có thể thấy rõ, bà thím rất hài lòng với con rể của mình.

Chỉ là...

Giang Nguyễn nhìn gói kẹo cưới trong tay, đã nhận đồ của người ta, cô cũng phải nói gì đó.

"Thím ơi, thím mau gọi điện cho con gái, bảo chị ấy về ngay, không được ở cùng con rể của thím, nếu không chị ấy sẽ chết không toàn thây!"

Sắc mặt bà thím lập tức thay đổi.

Bà ấy là mẹ đơn thân, một mình vất vả nuôi lớn cô con gái Nhan Tinh Tinh, nâng niu như báu vật.

Bây giờ cuối cùng cũng thấy con lấy được chồng tốt, sắp bắt đầu cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.

Vậy mà cô bé trước mặt này lại nói con gái bà ấy sắp chết không toàn thây?

Thím Nhan muốn ăn tươi nuốt sống Giang Nguyễn.

Bà ấy tức giận đến mức mặt mày tái mét, cả người run rẩy: "Cô bé này, thím thấy cháu là bạn học Tiểu Hoắc nên mới tặng kẹo cưới, cháu ăn xong còn nguyền rủa con gái thím là sao? Còn nhỏ tuổi mà sao lại ác độc thế?"

Giang Nguyễn không tức giận, cô biết đổi lại ai nghe thấy cô nói vậy cũng sẽ nổi giận thôi.

Giang Nguyễn không giải thích nhiều, nói thẳng: "Thím ơi, góc trán thím bị lõm, chứng tỏ thím và bố mẹ không có duyên sâu, lúc thím tám tuổi thì bố mẹ đột ngột qua đời. Trán nhọn, tai ngược, gò má nhô cao, là tướng khắc chồng, chồng thím mất lúc thím hai sáu tuổi, từ đó thím một mình nuôi con.

Dù cuộc sống gian khổ nhưng vì con gái, thím đã dùng đôi tay cần cù nuôi nấng con trưởng thành, để chị ấy trở thành họa sĩ truyện tranh. Con gái thím có khiếm khuyết ở tử ©υиɠ, không thể mang thai, thím luôn lo chị ấy không lấy được chồng tốt. Sau khi con rể thím biết được khuyết điểm của chị ấy, anh ta không những không ghét bỏ mà còn rất yêu thương, hứa sẽ không sinh con, thím mới yên tâm gả con gái cho anh ta đúng không?"

Thím Nhan vốn định mắng Giang Nguyễn một trận, giờ đã nuốt hết vào trong.

Bà ấy chưa từng nói chuyện tử ©υиɠ con gái có khiếm khuyết với ai ngoài gia đình.

Cô bé xa lạ trước mặt này càng không thể biết được.

Nhưng tại sao cô lại biết hết những bí mật nhà bà ấy?

Cô là thần tiên chăng?

Giang Nguyễn không muốn vạch trần nỗi đau của người khác nhưng nếu không nói ra, chắc chắn thím Nhan sẽ không tin lời cô.

"Thím ơi, con rể thím không phải là nhà đầu tư gì cả mà là một kẻ ác ma gϊếŧ vợ để lừa tiền bảo hiểm."

Thím Nhan lộ vẻ hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt đi.

Song nghĩ lại dáng vẻ ôn hòa lễ độ của con rể, bà ấy lại cảm thấy cô gái trước mặt đang nói bừa.

"Cô bé, làm người phải biết tích đức, cháu không chúc phúc con gái và con rể thím thì thôi, đừng nói bậy!"

Là người trong giới huyền học, Giang Nguyễn hiểu rõ đạo lý nhân quả tuần hoàn.

Thím Nhan từng cứu một chàng trai nhảy sông, trên người bà ấy có công đức.

Chỉ cần bà ấy tin lời cô lần này sẽ cứu được mạng con gái.

Nếu bà ấy nhất quyết không tin, cô cũng không ép.

"Thím à, hay là thím về kiểm tra ngăn kéo phòng làm việc của con gái xem có một bản hợp đồng bảo hiểm tai nạn cho vợ chồng không?"

Lòng thím Nhan bồn chồn thấp thỏm.

Niềm vui sướиɠ lúc đi phát kẹo cưới đã không còn.

Cô gái trước mặt trông xinh xắn dễ thương, không giống kẻ lừa đảo.

Thím Nhan lập tức về nhà kiểm tra.

Giang Nguyễn lười biếng dựa vào tường, lại bóc một viên kẹo bỏ vào miệng.

Ăn xong viên thứ ba, thím Nhan đã quay lại với gương mặt trắng bệch: "Trong ngăn kéo phòng làm việc con gái thím thật sự có một bản hợp đồng bảo hiểm tai nạn..."

Giang Nguyễn gật đầu: "Chỉ cần con gái thím chết bất ngờ, con rể thím sẽ nhận được năm mươi triệu."

Người thím Nhan run rẩy: "Con gái thím đâu phải người không có học, sao nó lại ký vào đó chứ?"

Giang Nguyễn giải thích: "Vì hợp đồng này là hai chiều, nếu một trong hai vợ chồng gặp chuyện không may, người còn lại sẽ nhận được khoản tiền lớn. Con rể thím lừa con gái thím ký hợp đồng, nói rằng sợ anh ta có chuyện gì xảy ra, muốn đảm bảo cho chị ấy. Hợp đồng hai chiều này còn giúp anh ta tránh hiềm nghi gϊếŧ vợ lừa tiền bảo hiểm."

Sau lưng thím Nhan ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Con rể của bà ấy trông văn nhã lịch sự thế kia, liệu có đúng là một kẻ ác độc, tâm địa sâu hiểm không?

Thím Nhan không biết lời Giang Nguyễn nói có thật hay không nhưng con gái là cả mạng sống của mình, bà ấy không thể để xảy ra chuyện gì.

Thím Nhan không dám chậm trễ, lập tức gọi điện cho con gái Nhan Tinh Tinh.

Tuy nhiên, điện thoại báo tắt máy.

Trái tim thím Nhan giật thót.

Bà ấy lại gọi cho con rể, cũng báo tắt máy.

Nước mắt trào ra khóe mắt, bà ấy hoảng loạn nắm lấy tay Giang Nguyễn: "Giờ phải làm sao? Con gái thím sẽ không có chuyện gì chứ? Nó là cả cuộc đời thím, nếu nó có mệnh hệ gì, thím cũng không sống nổi!"

Giang Nguyễn vỗ nhẹ tay thím Nhan: "Trong điện thoại thím có ảnh con gái và con rể không?"

Thím Nhan nước mắt đầm đìa gật đầu: "Có, có."

Bà ấy run rẩy mở điện thoại ra.

Giang Nguyễn xem xong ảnh, nhẹ nhàng nói với thím Nhan: "Mua hai vé đi đảo, con rể thím định ra tay đêm nay!"

Tiếc là hiện giờ cơ thể cô yếu, linh khí thế giới hiện tại mỏng manh, tu vi của cô suy giảm nhiều, không thể dùng phép dịch chuyển tức thời.



Trên đường nhựa, một thiếu niên đang phóng xe máy vun vυ't.

Anh mặc áo sơ mi đen, xắn tay áo lên để lộ cánh tay trắng thon dài, hơi đổ người về trước, áo bay phần phật trong gió làm hiện rõ thân hình cao ngạo lạnh lùng lẫn rộng eo thon gọn.

"Anh Vực, đợi em với, em có chuyện muốn nói!"

Thiếu niên giảm tốc độ, đôi mắt sắc lạnh dưới mũ bảo hiểm nhìn về phía Phó Minh Tu: "Nói đi!"

Phó Minh Tu nhìn thiếu niên có vẻ đang bực tức, chu môi: "Em nghe nói kẻ thù không đội trời chung của anh là Giang Nguyễn đã bị đuổi khỏi nhà họ Giang, Tiêu Cảnh Dật cũng cắt đứt quan hệ với cậu ta rồi. Không còn hai nhà Giang Tiêu chống lưng, sau này gặp anh chắc cậu ta phải cụp đuôi bỏ chạy thôi!"

"Anh Vực, hay là em gọi cậu ta ra để anh đánh một trận nhé?"

Đang mùa hè nóng bức, một giọt mồ hôi trên thái dương Hoắc Thời Vực lăn dọc gương mặt tuấn tú u ám, rơi xuống cần cổ gân guốc. Đuôi mắt anh hơi nhếch lên, mang vẻ cuồng dã kiêu ngạo: "Cậu ta còn không đáng để tôi bẩn tay!"

Nhìn gương mặt như bước ra từ truyện tranh, làn da trắng lạnh, ngay cả đổ mồ hôi cũng đẹp trai đến chết người của Hoắc Thời Vực, Phó Minh Tu tặc lưỡi: "Không biết Giang Nguyễn nghĩ gì nữa, em thấy anh đẹp trai hơn Tiêu Cảnh Dật gấp trăm lần, vậy mà cậu ta lại đi theo Tiêu Cảnh Dật."

"Đừng nhắc đến cậu ta nữa." Hoắc Thời Vực lạnh lùng cảnh cáo.

"Vâng vâng, em không nhắc nữa." Anh Vực ghét Giang Nguyễn đến mức nào, ai cũng thấy rõ.

Khi Hoắc Thời Vực và Phó Minh Tu sắp đến đường Tinh Châu, Hoắc Thời Vực chợt nhớ đến câu nói của Giang Nguyễn.

"Bạn học Hoắc, lát nữa cậu tham gia đua xe phải không? Nhớ tránh cầu Tinh Châu ra nhé, nếu không sẽ gặp tai nạn, nơi ấy sẽ bị thương đó."

Con nhỏ chết tiệt, dám nguyền rủa mình!

Đoạn đường Tinh Châu lúc này không đông xe.

Hoắc Thời Vực không những không đổi đường mà còn tăng tốc.

Ngay sau đó, điện thoại anh rung lên.

Anh không để ý.

Tiếp theo, điện thoại Phó Minh Tu cũng reo.

Phó Minh Tu thấy số lạ, đeo tai nghe bluetooth nghe máy.

"Phó Minh Tu, cậu và Hoắc Thời Vực đang ở đường Tinh Châu phải không, mau ngăn cậu ta qua cầu, không thì hai người sẽ gặp nguy hiểm!"

Phó Minh Tu sững người vài giây rồi nhận ra người gọi là Giang Nguyễn.

"Này Giang Nguyễn, cậu có bệnh à?"

"Phó Minh Tu, nếu cậu không giúp tôi, tôi sẽ mặc kệ chuyện cậu gần đây bị quỷ đè đấy. Dù sao chờ cậu bị hút hết dương khí, cậu cũng sẽ chết thôi."

Phó Minh Tu trợn tròn mắt.

Chết tiệt!

Đúng là gần đây cậu ta hay mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Một người phụ nữ mặc váy đỏ dài, nửa đêm sẽ vào mơ của cậu ta, nằm chung giường với cậu ta.

Ban đầu cậu ta còn mừng thầm, nghĩ mình có sức hút lớn nhưng dần dần quầng thâm mắt hiện rõ, ngực tức khó thở, cả ngày không có tinh thần.

Đi khám bệnh viện không ra bệnh gì, gia đình còn mời thầy cúng về.

Song tình trạng vẫn không cải thiện.

Gần đây cậu ta không dám ngủ, sợ một ngày nào đó mình sẽ đột tử.

Thấy Hoắc Thời Vực sắp chạy đến cây cầu lớn nhất định phải qua trên đường Tinh Châu, Phó Minh Tu không kịp suy nghĩ nhiều, giữa ranh giới sinh tử, cậu ta đã làm một hành động táo bạo!