Tôi Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn Nhờ Đoán Mệnh

Chương 12

Lúc này, Tạ Khinh Miên đang nhìn ra ngoài cửa sổ và tất nhiên đã bị cảnh sát và Tạ Trầm Các nhìn thấy.

Khi Tạ Trầm Các nhìn thấy Tạ Khinh Miên, trong mắt lóe lên niềm vui sướиɠ, anh lập tức sải bước dài về phía căn nhà.

Anh không đợi cảnh sát theo kịp mà tự mình bước vào trước mà đi thẳng về phía Tạ Khinh Miên.

“Khinh Miên!”

Tạ Khinh Miên chớp mắt, đôi mắt trong veo đầy vẻ ngây thơ.

“Anh.”

Chỉ một tiếng “anh” này thôi đã khiến Tạ Trầm Các bỗng khựng lại, ánh mắt vừa vội vàng giờ bỗng chuyển sang ngỡ ngàng không thể tin nổi.

Anh nhìn đứa em trai trông có vẻ gầy hơn, hơi thở trở nên gấp gáp, đôi tay bên hông run lên bần bật.

“Vừa nãy em gọi anh là gì?”

Tạ Khinh Miên lại chớp chớp mắt: “Thì anh.”

Trong đầu Tạ Trầm Các không còn nghĩ được gì nữa, giống như có một quả bom vừa nổ tung vậy.

Anh run rẩy đưa tay lên, bước nhanh đến trước mặt Tạ Khinh Miên, nắm lấy tay y, hỏi lại một lần nữa: “Khinh Miên, gọi anh là gì lại lần nữa đi được không?”

Tạ Khinh Miên nhíu mày, trong đầu đang nghĩ cách làm sao để nói với Tạ Trầm Các rằng mình đã không còn ngốc nữa.

Nhưng y chưa kịp nói gì thì đã bị Tạ Trầm Các ôm chặt vào lòng, siết chặt trong vòng tay.

“Khinh Miên, em khỏe lại rồi sao? Chẳng lẽ lời của đạo trưởng Thanh Vân đều là thật ư!”

Tạ Khinh Miên nhạy bén nghe được bốn chữ "đạo trưởng Thanh Vân".

Y định mở miệng hỏi xem đạo trưởng Thanh Vân là ai, thì lúc này cảnh sát bên ngoài đã đồng loạt ùa vào.

Tạ Trầm Các lập tức bảo vệ Tạ Khinh Miên sau lưng.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Anh trầm giọng hỏi.

Viên cảnh sát đã giúp Tạ Trầm Các kiểm tra camera suốt đêm qua vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn thẳng vào Tạ Trầm Các rồi đáp: “Có người báo án về một vụ gϊếŧ người ở đây.”

Tạ Trầm Các cau mày, nhanh chóng quay sang hỏi Tạ Khinh Miên có bị thương không.

Tạ Khinh Miên: ...

Y không sao, chỉ là thật không ngờ vụ báo án lại trùng hợp đến mức cảnh sát đến ngay đúng lúc Tạ Trầm Các tìm tới.

Từ Khả Khả thấy tình hình như vậy, rất nhanh nhẹn đứng ra tự nhận: “Là tôi báo cảnh sát đấy.”

Viên cảnh sát nhìn Từ Khả Khả một lúc lâu, như thể đang cân nhắc xem lời anh nói có đáng tin không.

“Anh đi theo tôi.”

Chu Khải cũng nhanh chóng bước lên: “Tôi cũng đi nữa.”

Tạ Trầm Các đưa Tạ Khinh Miên đến góc nhà, vừa đến nơi đã kéo y lại, kiểm tra từ trên xuống dưới: “Không bị thương chứ, để anh xem nào.”

Tạ Khinh Miên bị quay vòng vòng, bị kiểm tra kỹ lưỡng từ đầu đến chân. Sau khi xác nhận không có chỗ nào bị thương thì Tạ Trầm Các mới chịu buông tay.

Y ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Tạ Trầm Các, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.

Nhưng y không nghe được câu trả lời nào, sau khi kiểm tra xong thân thể của em trai, Tạ Trầm Các chỉ mím môi như đang cân nhắc cách mở lời vậy.

Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên kỳ lạ. Phòng khách âm u bị chia thành hai phần: một bên là cảnh sát đang nghiêm túc hỏi cung Từ Khả Khả, bên còn lại là hai người đứng sát bên nhau nhưng chẳng nói câu nào.

Mãi đến khi cảnh sát kết thúc phần hỏi cung thì một viên cảnh sát đến bên Tạ Trầm Các nói khẽ gì đó.

Tạ Trầm Các không im lặng nữa: “Tôi sẽ đưa em ấy về trước.”

“Được, được.”

Tạ Trầm Các nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tạ Khinh Miên, không quá mạnh, không quá nhẹ, xoa xoa tóc y: “Đi thôi, về nhà thôi.”

Tạ Khinh Miên lí nhí đáp “ừ”, ngoan ngoãn theo bước chân của Tạ Trầm Các.

Ngồi lên ghế phụ chiếc Maybach mà Chu Khải đã nhìn bằng ánh mắt khao khát, Tạ Khinh Miên cúi đầu loay hoay không biết cách cài dây an toàn.

Một cái bóng đổ xuống y mà y không hề ngờ tới, ngay sau đó là tiếng “cạch” nhẹ nhàng vang lên.

“Xong rồi.”

Tạ Trầm Các ngồi thẳng lại, đạp ga, chiếc xe quay đầu rồi hòa vào dòng xe cộ trên con đường nhựa.

Tạ Trầm Các không đưa Tạ Khinh Miên về nhà ngay lập tức, mà trước tiên đưa y đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, đảm bảo y không có vấn đề gì mới chịu lái xe về nhà.