Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng luồn qua khe cửa sổ, rọi vào gương mặt của một thiếu niên mười bảy tuổi. Thiếu niên có gương mặt cực kỳ tuấn tú. Tóc màu nâu đen. Sóng mũi cao, lông mày hình rồng đậm và dài, tôn lên vẻ đẹp của đôi mắt màu nâu hạt dẻ long lanh. Từng đường nét, góc cạnh trên gương mặt vô cùng cân đối, hài hòa. Làn da trắng nhưng săn chắc, kết hợp với ngoại hình tiêu chuẩn, khiến thiếu niên này trở thành nam sinh lôi cuốn nhất trong trường học cấp ba của cậu.
Thiếu niên đó chớp chớp mắt, chưa muốn tỉnh dậy, do tối qua cậu ngủ khá trễ. Cậu thiếu niên này tên Uri James Perry, sống trong một gia đình trung lưu. Thực ra, Uri cũng không rõ tài chính trong gia đình ở mức nào, vì ba mẹ cậu chưa bao giờ tiết lộ tài chính của họ cho cậu.
Ba mẹ Uri khá nghiêm khắc. Họ tỉ mỉ dạy dỗ Uri mọi thứ, từ cách ăn nói, thói quen sinh hoạt hằng ngày đến những kiến thức học thuật chuyên sâu. Vì thế, Uri càng lớn, càng trở nên ngoan ngoãn, tài giỏi hơn, là một đứa con trai khiến ba mẹ cậu phải tự hào. Tuy nhiên, thằng em trai nhỏ hơn cậu một tuổi - Brian Phillip Perry thì luôn khiến ba mẹ cậu đau đầu vì những trò nghịch ngợm, láu lỉnh của nó. Mà đối tượng trêu chọc hàng đầu của Brian luôn là người anh trai gương mẫu, sáng chói trong nhà.
Uri là anh lớn nên cậu cũng không muốn chấp nhặt đứa em quá năng động này. Chỉ thỉnh thoảng, cậu mới bực tức, rượt theo Brian khắp nhà, túm đầu thằng nhỏ, dạy dỗ một trận. Có điều, Brian cực kỳ nhanh nhẹn, hiếm khi nào Uri bắt được thằng nhóc này. Thỉnh thoảng, Uri thấy chân nó như được gắn lò xo, mỗi khi Uri sắp đuổi kịp tới, nó chớp mắt lại cách xa cậu một khoảng cách lớn.
Brian cũng rất bảnh trai, có gương mặt rất giống ba. Uri thì thường được ba mẹ nói là rất giống ông nội. Người ông đã đi du lịch khắp nơi từ trước khi Uri được sinh ra đời mà tới tận giờ Uri chưa từng có cơ hội gặp mặt.
Điểm rất kỳ lạ là Uri không tìm thấy được bất kỳ tấm ảnh nào của ông nội trong gia đình. Ông cũng không sử dụng điện thoại hay mạng xã hội. Ba mẹ cũng chưa từng thử liên lạc với ông nội bằng thư tay hay một hình thức nào khác. Uri tò mò hỏi về ông nội rất nhiều lần nhưng ba mẹ chỉ bảo ông nội là người khá bảo thủ. Tính tình cổ quái, kỳ lạ, không thích giao tiếp với người khác. Tuy nhiên, ông hứa sẽ gặp lại gia đình khi Uri mười tám tuổi.
Ông nội là người thân duy nhất còn sống trong gia đình. Ba mẹ lại không có bà con thân thích nào khác nữa nên Uri càng lúc càng ngóng trông mình lớn thật mau, để gặp mặt người ông kỳ bí đó của gia đình.
Theo lời kể của ba mẹ thì gia đình Uri có quốc tịch Mỹ nhưng họ không bao giờ ở cố định một chỗ quá lâu. Vì ông bà Perry rất thích đi du lịch, thường xuyên du ngoạn hết nước này đến nước nọ. Đi tới đâu, họ lại xách theo hai đứa con trai cưng của họ tới đó. Kết quả, cả hai cậu con trai gia đình Perry đã đi du lịch gần như hầu hết các quốc gia trên thế giới. Việc thường xuyên di chuyển khiến cho Uri khi nhỏ rất ấm ức, vì mỗi khi cậu quen thân được vài đứa bạn, là ba mẹ lại đổi chỗ ở! Nên tới tận giờ Uri không có được đứa bạn thân nào đúng nghĩa.
Hai năm trước, ông bà Perry ghé thăm Việt Nam, một quốc gia đông nam á giàu cảnh đẹp, ẩm thực phong phú, đặc sắc, liền sinh ra cảm giác yêu thích, không thể rời xa. Thế là, cả gia đình Perry dọn tới Việt Nam sinh sống cho tới hiện tại.
Ba mẹ Uri là những người kinh doanh tự do trong nhiều lĩnh vực, từ chứng khoán, thiết kế nội ngoại thất cho tới bất động sản… Mọi công việc của họ phần lớn được giao cho những nhân viên đáng tin tưởng, có chuyên môn cao quản lý. Họ chỉ điều hành từ xa. Khi nào có việc gì đó quá quan trọng thì họ mới tới công ty của mình để giải quyết. Chỉ có như thế, ba mẹ Uri mới sắp xếp được thời gian du lịch khắp nơi, thỏa mãn niềm đam mê của họ.
Hôm nay, mở mắt thức dậy, Uri vẫn không thể tin được sự kiện đã xảy ra tối qua. Trong lúc bước vào phòng của thằng em trai, Uri đã nhìn thấy Brian đang nằm sấp trên giường, bỗng biến thành một con rồng vàng cuộn tròn. Vâng! Một con rồng, điều chỉ thấy trong các bộ phim giả tưởng. Uri bất động ngay tại cửa, hai mắt mở to kinh ngạc, miệng thì mấp máy nhưng không thốt ra được lời nào!
Đang lúc đứng bất động trân trối, con rồng nằm cuộn tròn bỗng ngước đầu lên nhìn về phía Uri, chớp chớp mắt rồi biến lại thành đứa em trai của cậu. Uri lắp bắp vài từ trong cổ họng của mình:
- Brian, Brian…con..con rồng kia…!
Brian lúc này không có vẻ đẹp hào hoa, nghịch ngợm như ngày thường. Trán nó lấm tấm mồ hôi, gương mặt trắng bệch. Nó bò dậy trên bốn chi rồi lảo đảo chạy đến nắm tay Uri thấp giọng nói:
- Anh..Anh Uri, nghe em nói…
Brian kéo Uri vẫn còn thất thần ngồi lại trên giường, bắt đầu chầm chậm nói với giọng cực nhỏ chỉ đủ để cho Uri nghe thấy:
- Thực ra, em phát hiện mình là một con rồng cách đây một năm. Ngày đó cũng giống như hôm nay, em thức dậy trong hình dáng một con rồng nhỏ nằm trên giường. Lúc đó, em rất bối rối và kinh ngạc. Buổi sáng hôm ấy, ba đã bước vào phòng em và có gương mặt y như anh hôm nay.
- Sau đó, một phần, lo sợ rằng nếu thông tin này lộ ra, em có thể bị mang đi làm thí nghiệm. Phần khác, ba mẹ không muốn cuộc sống của anh bị đảo lộn nên bí mật này được em và ba mẹ chôn giấu kỹ.
Uri vẫn đang nhìn chằm chằm vào thằng em mình, ý nghĩ trong đầu đang hỗn độn nhảy nhót, chưa kịp thích ứng những điều Brian mới nói thì…
Cửa phòng bật tung bởi một lực đá của ai đó. Uri nhìn ra, ba mẹ của hai thằng con trai bước vào phòng. Gương mặt ba thì giận dữ, trong khi gương mặt mẹ thì ẩn giấu sự lo lắng.
Ba Uri nghiến răng nghiến lợi, quát vào mặt Brian:
- Brian, con đã làm gì? Hả? Nói!
Gương mặt Brian vốn đã trắng bệch, giờ phút này lại trắng bệch hơn nữa không khác tờ giấy trắng là mấy, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống cổ nó.
Brian chỉ có thể lắp bắp:
- Con...con chỉ muốn thử một lần.
Henry James Perry, người ba luôn mẫu mực, ôn hòa của hai đứa con trai, giờ phút này đang giận giữ quát tháo vào mặt thằng con út đang ngồi cúi rụp người trên giường, lấp ló sau Uri:
- Thằng nhóc ngu ngốc. Con có biết, làm thế rất nguy hiểm không hả, nếu bị ai nhìn thấy, nếu bị ai phát hiện sẽ như thế nào không? Cả cái gia đình này sẽ như thế nào không?
Jesse Evan Perry, mẹ của hai thằng con trai lúc này vẫn dịu dàng nói nhỏ nhẹ với ba chúng nó:
- Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta nên nghĩ cách giải quyết vấn đề, đừng mắng con nữa anh!
Ông Henry phất tay bước ra khỏi phòng, nói vọng lại với Uri:
- Con, Uri, qua phòng ba!
Từ suốt nãy tới giờ, Uri chỉ im lặng, lắng nghe cuộc nói chuyện giữa ba mẹ với thằng em trai Brian. Cậu vẫn chưa hiểu rõ điều gì. Uri cố gắng bước chân thật nhẹ đi ra, như thể sợ một tiếng động cũng làm cho cơn thịnh nộ của ba nó nổi lên lần nữa.
Cánh cửa đóng lại, bà Jesse với gương mặt đẹp dịu dàng nâng gương mặt của đứa con trai út lên nhìn rồi nói nhỏ:
- Con bị thương ở đâu phải không, trông con nhợt nhạt thế kia!
Brian áy náy nói:
- Con chỉ bị thương ngoài da thôi, nhưng kẻ kia nhanh quá, nên vết thương hơi lớn.
Bà Jesse ngước nhìn Brian đang ấp úng, dứt khoát lột phăng cái áo khoác bên ngoài ra, dưới sự chống đối bất lực của con trai. Bà hốt hoảng khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi bên trong thấm máu loang lổ. Một vết cắt sâu tới tận xương, dài hai tấc nằm sau lưng Brian. Gương mặt bà trở nên tái nhợt y như thằng con trai của mình.
Brian lắp bắp:
- Mẹ đừng lo, linh khí trong người con còn mạnh lắm, con nghỉ ngơi một chút là khỏi à.
Bà Jesse đã mất đi vẻ dịu dàng, sự lo lắng đã biến đổi thành cơn giận dữ:
- Con. Giỏi. Giỏi lắm. Ha…con trai. Con cho rằng mình mạnh bằng ai hả?
- Vài ngày sao? Vài ngày có thể khỏi vết thương này sao?
Brian nhỏ giọng:
- Một.., một tuần ạ!
Bà Jesse tức giận nhưng cố gắng nén xuống, nhìn con trai bằng ánh mắt xót xa:
- Con ngồi xuống, lưu chuyển linh khí trong người dưỡng thương, ở yên một tuần trong này. Cho tới khi chúng ta tìm được nơi ở mới, con đừng hòng ra khỏi phòng một bước.
Brian hấp tấp kéo tay mẹ Jesse:
- Không được, mẹ ơi, sao thế được ạ...chúng ta lại chuyển nhà nữa sao? Con thích ở đây. Chúng ta…thương lượng lại…con…
Bà Jesse trừng mắt nhìn thằng con trai và quát lên:
- Con còn mặt mũi lên tiếng thương lượng hả, con đã làm gì? Con tự ý hành động, không hề bàn bạc hay nói cho ba mẹ biết trước. Bây giờ, còn để lộ thân phận trước thời điểm ông nội cho phép, con định giải thích thế nào với ông nội? Con định giải thích thế nào với anh con, Uri?
Brian lẩm bẩm:
- Sớm muộn gì, anh ấy…
Brian chưa kịp tuôn hết câu nói trong miệng đã bị mẹ nó liếc mắt, đành phải nuốt phần còn lại trong cổ họng, cụp mắt xuống.
Bà Jesse sau khi hạ hỏa, giúp Brian lau sạch vết thương, xoa thuốc đặc trị rồi mới đóng cửa phòng thằng con út đi ra ngoài. Cũng may, vết thương tuy chảy máu nhiều nhưng không ảnh hưởng tới xương cốt, bà thầm thở phào trong lòng. Bà tiến vào bếp, pha cho mình một ly trà gừng nóng, lặng lẽ ngồi xuống uống vài ngụm để xua đi nỗi lo lắng trong lòng. Vài phút sau, bà lại đem một ly thảo dược có mùi thơm nhẹ lên cho thằng con út đang ngồi dưỡng thương trong phòng.
Trong lúc ấy, tại căn phòng đọc sách của ba Henry, hai người đang im lặng nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Uri lên tiếng trước:
- Ba mẹ biết Brian là rồng rồi sao lại giấu con? Con không đáng tin cậy sao? Dù sao, con cũng là một thành viên trong gia đình mà.
Ông Henry chớp mắt vẫn chưa nói gì, rồi ông đứng lên tiến tới kệ sách, rút ra một phong thư cũ, nhưng được bảo quản khá tốt! Ông đưa nó cho Uri.
Uri đón lấy, cẩn thận mở ra đọc:
Con trai thân yêu!
Lúc này, con đang sống ở nước nào rồi, ta vẫn đang sống ở đây rất tốt!
Như ta đã nói, khi nào thằng nhóc Uri 18 tuổi, ta sẽ đến gặp các con.
Thằng nhóc Brian chắc đã hóa rồng rồi hen! Con hãy để mắt tới nó, bảo nó phải siêng năng tu luyện, gia tăng linh khí, trở nên mạnh mẽ hơn.
Ta vẫn chờ ngày gặp được nguyên thân của nó đây, thật sự tò mò! Haha!
Thôi ta phải đi đây, gặp các con sau!
Felix James Perry
Uri cẩn thận đọc vài lần nhưng vẫn không hiểu rõ nội dung lắm, dường như còn điều gì đó chưa thông suốt. Uri chớp mắt nhìn ba cậu.
Ông Henry thở dài ngồi xuống đối diện với Uri, bắt đầu trầm ngâm kể cho cậu nghe một câu chuyện mà ông đã đặt sâu trong lòng từ rất lâu.
- Uri, em con là một con rồng, như con đã thấy đó. Chúng ta không định giấu con, chỉ là đang chờ một thời điểm thích hợp mà thôi.
- Thực ra, ta muốn chờ ông nội về, để ông nói cho con nghe. Ông con cũng là một con rồng. Đây là bí mật lớn nhất của dòng họ gia đình Perry qua các thế hệ.
Ông dừng một chút, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Uri, dường như có gì đó đang đấu tranh trong bộ não của ông. Sau cùng ông nói tiếp:
- Dòng họ Perry lưu truyền một bí mật, đó là mỗi một thế hệ sẽ có một con rồng được ra đời. Con rồng này giống như một vị vua trên Trái Đất, sẽ cai quản cuộc sống của các sinh vật trên một hành tinh xa xôi, nơi không chỉ có rồng mà còn có các sinh vật kỳ lạ khác.
- Hiện tại, ông nội con đang là một vị vua quyền lực trên hành tinh đó. Ông muốn truyền thừa vị trí này cho Kyle, em trai ta nhưng cậu ấy lại có một nhiệm vụ khác quan trọng hơn không thể tiếp nhận.
Uri kinh ngạc:
- Hả, ba có em trai nữa sao? Ba chưa từng nhắc tới chú ấy?
Ông Henry tiếp tục nói:
- Đúng vậy, Kyle cũng là một con rồng. Vì Kyle không thể tiếp nhận vị trí kia nên Brian trở thành người truyền thừa tiếp theo.
- Một ngày nào đó khi Brian đủ mạnh, nó sẽ theo ông nội trở về hành tinh đó, sống một cuộc sống hoàn toàn khác với chúng ta. Con, mẹ con và ta vẫn là những con người bình thường, không thể tới nơi đó cùng em con được.
Uri lúc này đã biết rõ hơn câu chuyện của dòng họ, nhiều câu hỏi lượn lờ trong đầu cậu, nhưng sau cùng câu đầu tiên cậu lại hỏi:
- Thế nếu Brian trở về đó, chúng ta còn có cơ hội gặp em ấy nữa không?
Ông Henry lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu hạt dẻ của con trai, hơi nheo mắt nhẹ rồi trả lời:
- Brian sẽ rất bận với việc làm vua của một hành tinh, ta không chắc nó có thể trở về thường xuyên. Thời gian ở hành tinh đó khác chúng ta, có thể một ngày dài gấp đôi thời gian ở Trái Đất. Tuổi thọ của rồng dài hơn con người rất nhiều. Chúng ta cũng không thể sống thọ cả đời được như rồng.
Uri chợt lóe lên một câu hỏi khác trong đầu:
- Chúng ta có thể tới đó thăm Brian được không?
Ông Henry khẽ cười rồi lắc đầu:
- Chúng ta là con người, khí hậu ở đó không phù hợp với con người sinh sống.
Uri im lặng nhìn ba cậu. Uri không thể tưởng tượng việc thiếu đi sự hiện diện của thằng em là như thế nào. Mặc dù, cậu rất bực bội những trò nghịch ngợm của nó nhưng nếu thiếu nó, gia đình sẽ rất trống vắng.
Phía bên ngoài cánh cửa, hai mẹ con Brian đứng đó, đã nghe hết câu chuyện của hai cha con bên trong. Brian nín cười, nháy mắt với bà Jesse:
- Ba nên đổi nghề thành nhà văn đi mẹ, có thể kể ra câu chuyện đầy sáng tạo như vậy sao, trong khi…
Brian chưa kịp nói hết đã bị mẹ nó bịt miệng, đẩy về phòng mình.
Thế là từ buổi tối hôm đó, cuộc sống của gia đình Perry chính thức bị đảo lộn, theo đúng nghĩa đen. Brian bị ba mẹ nó nhốt trong phòng, không cho ra đúng một tuần. Uri chỉ được phép đưa đồ ăn đặt trước cửa của Brian rồi lặng lẽ trở về phòng. Sự việc Brian bị thương cũng bị ba mẹ Uri che giấu rất kỹ.
Sau một tuần, Brian đã hồi phục vết thương. Trên người nó nhẵn mịn như chưa từng có gì xảy ra. Bà Jesse kiểm tra kỹ lưỡng thân thể con trai, khi chắc chắn không còn dấu vết nào nữa mới thả nó ra ngoài. Brian không cần phải che giấu siêu năng lực của mình nữa nên nó bắt đầu tiến hành mọi thứ bằng cái gọi là “linh khí” theo như Brian nói với Uri. Linh khí của Brian trông rất đẹp, nó như dải không khí màu vàng ánh kim, hoặc hiện ra như những đám mây bồng bềnh mỗi khi Brian vận linh khí tỏa ra ngoài. Brian giúp mẹ nó hong khô đồ bằng linh khí, giúp ba Henry quét bụi trần nhà bằng linh khí, hay dùng linh khí làm cho vườn hoa trong nhà nở rộ cùng lúc vào sinh nhật mẹ Jesse.
Brian thường biến mất đột ngột trong phòng nó, rồi hiện thân lại phòng khách, phòng ăn. Cái điều này ban đầu khiến Uri hơi giật mình, nhưng rồi cũng quen dần. Vấn đề là, Brian luôn ẩn chứa nhiều trò tinh quái. Có một lần nọ, nó dùng linh khí đi du lịch ở rừng Amazon, tha về cả đống chuột, sóc, mấy con dơi đen và cả đống ếch nhái rồi lén lút bỏ vào trong phòng của Uri, khiến Uri một phen kinh hoàng.
Sau khi biết được việc này, ông bà Perry đã phạt Brian phải lau dọn toàn bộ căn nhà rộng lớn này bằng tay mà không được dùng linh khí trợ giúp, cắt tiền tiêu vặt của nó một tuần. Thật may mắn, rồng tuy có linh khí, có sức mạnh hơn con người, và có thể làm nhiều điều khác thường so với con người, nhưng cũng không thể tự biến ra tiền được.
Uri khoái trá nhìn thằng em trả giá. Trong lúc ấy thì Uri cùng ba mẹ cậu ngồi sofa, ăn trái cây, xem một chương trình ca nhạc mà mẹ cậu thích nhất.
Brian xụ mặt cầm máy hút bụi hì hục đẩy đưa trong phòng khách, trong đầu hiện lên ý nghĩ đen tối rồi tự cười hắc hắc trong lòng. Sau khi ăn trái cây và thưởng thức trà cùng ba mẹ, Uri nhẹ nhàng lên phòng ngủ. Vừa mở chăn kéo ra, một con sâu to đùng lớn bằng một con mèo con đang ngọ nguậy trên giường. Uri giật thót mình la ầm lên. Cậu không cần chớp mắt cũng biết thủ phạm là ai. Uri chạy ào xuống nhà bếp nơi Brian vẫn còn đang lau sàn nhà ăn, định túm cổ thằng em đánh cho một trận.
Brian trông thấy Uri hầm hập chạy xuống, thì cười toe toét, chuẩn bị chạy thục mạng. Nó vốn có thể dùng linh khí biến mất trước mắt anh trai. Tuy nhiên, cùng anh trai chơi trò mèo vờn chuột cũng vui không kém. Thế là, tối hôm đó, có hai kẻ điên cuồng rượt đuổi nhau từ trong nhà ra tới sân vườn. Kẻ trước vừa chạy vừa cười, kẻ sau vừa chạy vừa chửi rủa cho tới khi ba mẹ hai thằng con trai nọ, cùng hàng xóm bước ra với gương mặt giận dữ, trợn tròn mắt vì đã bị đánh thức bởi tiếng la hét giữa đêm khuya. Hai kẻ ấy mới ngừng chạy, lủi thủi bước vào nhà.
Ngoài vấn đề đó ra, trở thành rồng cũng rất là hữu ích. Uri vẫn hay nhờ Brian biến cậu tới một địa điểm nào đó, nếu Uri ngại đi xe hay muốn rút ngắn thời gian. Đối với con người, muốn tới nơi nào đó thì phải đi xe, đi tàu hoặc nhanh nhất là máy bay. Đối với rồng thì chỉ cần một ý nghĩ. Brian sẽ dùng linh khí bao quanh Uri, một giây sau đó, Uri sẽ có mặt tại địa điểm mà cậu mong muốn.
Thỉnh thoảng, Brian cũng sử dụng linh khí của mình trợ giúp con người. Điển hình như ngáng chân một tên trộm, để cảnh sát bắt giữ dễ dàng hơn, hay đẩy bà cụ nọ thoát khỏi nguy hiểm khi một chiếc xe lệch tay lái đang tiến về phía bà. Những lúc này thì Brian đã ẩn đi màu sắc của linh khí nên con người cùng lắm chỉ cảm thấy có làn gió nào đó thoáng qua mà thôi.
Những lúc Brian dùng linh khí một cách nghĩa hiệp như thế, Uri sẽ tán thưởng và gọi thằng em mình là “Dragon Man”, còn khi thằng em trêu chọc thằng anh hai nó thì sẽ có một câu cửa miệng vang lên: “Ugly Worm”. Sự thật là Brian luôn chạy trốn sau khi thực hiện xong trò đùa nghịch của nó, khiến Uri tức điên lên, rượt theo thằng em láu cá kia rồi thở hổn hển.