Nhưng khinh thường thì khinh thường, Hướng Thiến không nhịn được nghĩ tới chính mình, cô ta và Cố Lệnh Thâm vẫn không cùng giường, nguyên nhân không chỉ vì cơ thể cô ta, còn bởi vì Cố Lệnh Thâm không tiếng động từ chối.
Cô ta là phụ nữ, đương nhiên có sự rụt rè của phụ nữ, loại chuyện này vẫn muốn đàn ông chủ động, nếu anh không chủ động bước ra một bước này, cô ta không biết bọn họ khi nào mới có thể ngủ chung giường.
Có điều, tháng sau bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ, loại chuyện này hẳn là cũng sẽ nước chảy thành sông.
Trong chốc lát Hướng Thiến ngồi xổm trong một góc nhìn lén, bỗng nhiên nghe được có tiếng bước chân đi qua bên này, cô ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là La Việt.
Cô ta vốn đang muốn tránh một chút, nhưng không nghĩ tới La Việt đã nhìn thấy cô ta, cười tủm tỉm tiêu sái đi tới, giống như hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên kia truyền đến.
"Chị dâu, sao chị lại ở đây?"
Hướng Thiến có chút xấu hổ, nhưng vẫn đứng lên vỗ bụi bẩn trên người.
"Tôi vừa mới đi tìm Lệnh Thâm, không nhìn thấy người khác, vừa lạc đường, cậu cũng biết tôi không quen nơi này, sân lại lớn như vậy."
La Việt nghe cô ta giải thích cũng không nói gì, trên mặt cười tủm tỉm như cũ.
"Khó trách tôi nói, sao vừa nãy không thấy chị dâu, thì ra chị bị lạc đường, như vậy đi, tôi đưa chị đi tìm Lệnh Thâm, đoán chừng cậu ấy cũng đi đâu đó để tĩnh tâm và thư giãn. Trong khoảng thời gian này, áp lực của Lệnh Thâm quả thật cũng khá lớn."
Một bên phải vội vàng kết hôn, một bên còn muốn ứng phó với cô gái nhỏ, đồng thời kinh doanh cũng muốn đuổi kịp, áp lực kia có thể không lớn sao?
La Việt vừa mới xác định quan hệ của anh với cô gái kia, nháy mắt liền thấy hai người bọn họ một trước một sau vào phòng nhỏ nào đó, lâu như vậy cũng không ra, có thể nghĩ đang làm cái gì.
Nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành, lại có thể làm ra chuyện không thận trọng như vậy, vị hôn thê còn ở đây mà lại cùng cô gái khác quấn lấy nhau dưới mí mắt của cô ta, cũng không sợ bị vị hôn thê đánh.
"Được, vậy cậu đưa tôi đi đi."
Hướng Thiến thầm nghĩ chạy nhanh rời khỏi nơi này, sợ bị La Việt phát hiện chính mình vừa ở nơi này nhìn lén người khác làʍ t̠ìиɦ, loại chuyện này truyền ra vẫn làm người khác xấu hổ.
Hai người một trước một sau rời đi, Hướng Thiến cuối cùng liếc mắt một cái trộm ngắm cửa sổ kia, cô gái kia dường như đã bị làm đến hết sức, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút hình dáng, cuối cùng từ trên cửa sổ trượt xuống.
"A...... Ưʍ."
Trong bóng tối hoàn toàn, Thi Mị cả người trần trụi mà nằm liệt trên sàn nhà, Cố Lệnh Thâm một thân mồ hôi nóng nằm nghiêng ở phía sau cô, ngực mướt mồ hôi dán ở phía sau lưng cô.
Cánh tay anh vẫn nâng một chân cô lên, khởi động cơ thể của mình một chút, bắt đầu không ngừng di chuyển vũ khí hung ác ở háng, cô bị làm đến mức huyệt thịt bên ngoài thắt chặt gấp đôi, dươиɠ ѵậŧ mỗi lần đều làm đến chỗ sâu nhất của huyệt, cảm nhận sự ướt nóng của cô gái.
Thật sự là bảo bối, làm cô thật sự rất sướиɠ.
Đến cuối cùng, cô đã không còn sức lực rêи ɾỉ.
Trong cơ thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ và kɧoáı ©ảʍ liên hồi khiến cơ thể bủn rủn vô lực, sợi tóc tán loạn xuống đôi mắt quyến rũ mơ màng của cô gái, môi đỏ mọng không khép được, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ mềm mại nhỏ giọt, hai bên vυ' đầy đặn nhảy lên, cũng bị bàn tay lửa nóng của anh vuốt ve.
"Bé con dâʍ đãиɠ, chặt quá, em chặt quá."
Thanh âm người đàn ông khàn khàn đầy sức hút, khối cơ thể nhiều nước lại mẫn cảm này, làm anh dần dần làm đỏ mắt: "Dâʍ đãиɠ, ăn nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như vậy, nơi nhỏ hẹp còn kẹp chặt như vậy, trước kia người đàn ông làm em vô dụng như vậy sao? Nơi nhỏ hẹp cũng không bị làm rộng?"
"A a..."
"Cậu ta... Cậu ta mới làm em một lần... Sau đó... Sau đó chúng em chia tay..."
Cơ thể trắng nõn bị làm đến mức cơ thể lắc lư về phía trước, cơ thể run lên, không biết bị làm bao lâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Thi Mị.
Sau đó, Cố Lệnh Thâm cũng rút dươиɠ ѵậŧ ra.
Trên mặt Thi Mị lộ ra hai hàng nước mắt, bị anh làm đến khóc, tất cả nước mắt nóng dừng ở miệng, cô xụi lơ như túi chườm nóng ở dưới người anh, lại mềm mại giống cục bột, tùy ý lòng bàn tay anh vuốt ve, loại cảm giác thoải mái này, làm cả người anh thông suốt.
Hoa dịch trong suốt lẫn với chất lỏng vẩn đυ.c, chảy trên sàn nhà, Thi Mị không di chuyển một chút nào, cả người giống như từ trong nước vớt ra, ướt đẫm.
Sau khi cơ thể trải qua cực hạn sung sướиɠ, tinh thần có chút trống rỗng, trống rỗng đến mức toàn bộ cơ thể cô tựa hồ đều bị người khác đào rỗng.
Thi Mị cảm thấy, chính mình giờ phút này tựa như cá trên bờ, cô khát vọng nước, chỉ là không có người tới đây cứu cô, cho dù chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, vớt cô đến nước sông.
Cô sa ngã.
Bản thân như vậy, không chỉ có người khác chán ghét, ngay cả chính cô cũng vô cùng chán ghét.
Cho dù ác ma xấu xa đến mức tận cùng, đáy lòng cũng khát vọng ánh sáng, Thi Mị giống vậy, cho dù ánh sáng mỏng manh như vậy, cũng xa vời không thể với tới.
Lúc trước cô cũng hy vọng bản thân sạch sẽ, ấm áp, hy vọng mình có thể giống những cô gái khác, gặp một người thanh niên mặt mày sạch sẽ, bọn họ gặp nhau như thường lệ, kết hôn, sinh con, rồi trở thành vợ, thành mẹ.
Chỉ là, số phận chưa bao giờ chịu cho cô lựa chọn cơ hội.
Thi Mị vẫn luôn cảm thấy, thế giới của cô tựa như một sa mạc, nhưng trong thế giới sa mạc, sao ốc đảo có thể phát triển, tất cả đều là cô lừa mình dối người.
Cố Lệnh Thâm từ trên sàn nhà đứng lên, sửa sang lại cho bản thân xong, nhìn cô gái vô cùng yên lặng mà nằm trên sàn nhà, nhỏ bé, tựa như búp bê bị đùa giỡn, nhìn khiến người khác đau lòng.
Anh giống như khôi phục lại bộ dáng thâm thúy kia, tay đút ở túi quần, hoàn toàn cùng bóng tối hợp lại làm một, đặc biệt là cặp mắt kia.
Cô mới chỉ có 19 tuổi.
Có lẽ ở thời khắc nào đó, chỗ sau nhất trong trái tim bị xúc động một chút.
"Thế nào, có khỏe không?"
Trong không gian vô cùng yên tĩnh, tiếng nói trầm thấp đầy sức hút của anh vang lên, mang theo sự quan tâm ôn hòa: "Đứng dậy được không?"
"Cũng được."
Thanh âm Thi Mị cũng có chút khàn, sự bi thương khi nãy dường như chỉ là ảo giác của con người.
Cô giật mình, phát hiện eo mình chua xót, khi cổ tay anh ôm chặt eo cô, Thi Mị nhịn không được run rẩy.
Con ngươi của anh sâu sắc, nhạy bén mà liếc mắt nhìn cô, thấp giọng nói: "Chán ghét tôi sao?"
"Không phải."
Mặt Thi Mị có chút hồng, cô cùng người đàn ông này có quan hệ xá© ŧᏂịŧ, vừa mới lại vật lộn một hồi, hiện tại bị anh sờ, tự nhiên sẽ có chút thẹn thùng.
Cố Lệnh Thâm không nói chuyện nữa, cổ tay mạnh mẽ ôm eo cô, ôm cô đứng dậy. Chân Thi Mị rũ xuống dưới, bản thân vì vóc dáng nhỏ, bị anh ôm như vậy, giống như con gái thoải mái mà ôm ở trong l*иg ngực, mũi chân trắng nõn ở dưới ánh trăng hiện ra vô cùng mảnh khảnh.
"Em có quần áo không?"
Thi Mị bị anh ôm vào trong ngực, ngửi được hơi thở hormone nồng đậm của người đàn ông, cùng với mùi thuốc lá nhạt, đây là hơi thở khỏe mạnh của người đàn ông trưởng thành.
"Một lát em quay về thay quần áo của mình là được, đây chỉ là một bộ đồng phục."
Cô gái lúc này có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, giống như lại từ yêu tinh quái dị biến thành nữ sinh viên điềm đạm ngoan ngoãn anh biết.