Chương 26: Lén ăn vụng
.........
"Không có ai......" Cố Cửu Âm không biết vì sao sắc mặt Hướng Thiến lại khó coi như vậy, vốn định bảo Thi Mị, nhưng vẫn im miệng lại, cảm giác như thím ba trông rất đáng sợ, "Thím ba, thím sao vậy?"
"Không có gì."
Dù cho trong lòng Hướng Thiến hiện giờ có hoảng loạn ra sao, cũng không thể chất vấn trước mặt Cố Lệnh Thâm, đây là phương pháp ngu xuẩn nhất, kết quả sẽ chỉ ép người đàn ông đến bên người đàn bà khác.
"Chú ba con đâu?"
"Chú ba có cuộc họp đột xuất nên đã về trước để mở họp rồi."
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy giọng thiếu niên ở cách đó không xa, vì chưa tới kỳ vỡ giọng nên giọng chàng trai rất non nớt, chỉ là vẫn nghe ra được khí thế tưởng mình ngầu.
"Ba của con ơi, ba lén dì ăn vụng thì thôi đi, còn không biết chùi mép."
Thiếu niên ghét bỏ nhìn vệt đỏ trên cổ anh, từ nhỏ cậu đã trưởng thành sớm với lớn lên trong đám đàn bà, còn không biết đây là gì sao.
Hơn nữa cậu cũng không thích con ma ốm kia, thấy ba cậu thông suốt biết tìm phụ nữ khác, lại có hơi cười trên nỗi đau của người kia.
"Nói hươu nói vượn gì thế?" Người đàn ông liếc cậu một cái, khuôn mặt thấp thoáng hiện lên sự nghiêm khắc. Trong mắt Cố Trăn, ba cậu luôn là người ba rất nghiêm khắc, nhưng cậu vẫn có thể cười đùa cợt nhả trong phạm vi vừa phải.
"Ba sợ gì chứ, con cũng không tố cáo với người phụ nữ của ba." Cố Trăn vươn tay vỗ cổ áo anh, rồi nói như tên trộm, "Ba, con biết ba cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, ba không cần phải ngại trước mặt con trai ba đâu."
Cố Lệnh Thâm lia mắt nhìn cậu một cái, không nói gì nữa.
"Lệnh Thâm, hai người đang nói gì thế?"
Hướng Thiến nghe bọn họ nói chuyện, dường như nghe được loáng thoáng từ ăn vụng, nhưng không dám chắc chắn lắm, liên tưởng đến bαo ©αo sυ trên tay, Hướng Thiến càng cảm thấy mình điên mất.
"Không có gì."
Cố Trăn nhướng mày, đặt mông ngồi xuống sô pha, cậu và Hướng Thiến không có chuyện để nói, bèn lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
"Cơ thể của em sao rồi?" Cố Lệnh Thâm ngồi ở mép giường với chiếc áo khoác trên người, người đàn ông trông thật lịch lãm và cao quý vừa bước ra khỏi hội nghị.
"Cơ thể em vẫn tốt."
Hướng Thiến nhào vào lòng anh, cánh tay thon trắng ôm chặt eo anh: "Lệnh Thâm, tối qua em mơ thấy anh bỗng không cần em nữa, cũng may chỉ là mơ, bằng không em sẽ không sống nổi mất......"
Cố Lệnh Thâm nhìn người phụ nữ ôm chặt mình sau đó kéo tay cô ra: "Hướng Thiến, anh nói rồi, anh sẽ cho em cuộc hôn nhân mà em muốn. Nhưng, em gả cho anh sẽ không có kết quả tốt đâu."
Giọng điệu người đàn ông trầm lắng, tựa như đang trần thuật một sự thật.
"Lệnh Thâm, chỉ cần anh nguyện ý để em ở bên cạnh anh, em sẽ rất hạnh phúc."
Hạnh phúc?
Khoé môi Cố Lệnh Thâm cong lên, hai chữ này dùng trên một người như anh, chỉ có hoang đường.
Tối hôm qua, anh còn từng phóng túng trong cơ thể một cô gái.
......
Ngày hôm nay, Thi Mị ngủ không biết trời đất gì, mãi đến khi có một cuộc điện thoại gọi tới vào buổi tối, mới đánh thức cô từ trong giấc mơ. Giờ phút này, trong căn nhà nhỏ hẹp đã không còn ai, Lâm Mẫn Trạch đi làm rồi.
"Cho hỏi là cô Thi Mị sao?"
Giọng đàn ông xa lạ khiến Thi Mị cảnh giác.
"Vâng, cho hỏi anh là......"
"Là thế này, có một bất động sản 120 mét vuông đã được mua dưới tên cô, bây giờ phiền cô tới đây một lát."
"Bất động sản?"
Vốn Thi Mị không hiểu mô tê chi, nhưng dưới sự ám chỉ hàm súc của đối phương, hình như cô đã biết được chút. Người có thân phận địa vị như Cố Lệnh Thâm, đương nhiên không thể nào chơi gái miễn phí.
Dù cho, là tự cô đưa tới cửa, cũng không phải gái còn trinh gì.
Thi Mị đương nhiên không quan trọng vấn đề trinh tiết, chỉ là những người đàn ông có thân phận địa vị đó thích chơi mấy em gái trinh non tơ nhất.
"Vâng, tôi sẽ qua ngay."
Giọng Thi Mị rất bình tĩnh, căn nhà cô và mẹ con Lâm Mẫn Trạch ở quả thật vừa nhỏ vừa nguy hiểm, hơn nữa còn bất tiện.
Cô phải có nhà.
Thi Mị chưa từng nghĩ cô cũng sẽ có được căn nhà thuộc về mình, kể từ khi bị đuổi ra khỏi nhà, cô vẫn luôn núp ở nơi nhỏ bé này, dù có lẽ phải dọn đi bất cứ lúc nào, nhưng cũng xem như có chỗ ở lại.
Thi Mị tới nơi hẹn trước với người môi giới, rồi ký thoả thuận liên quan tới căn nhà.
Một ngày sau, cô và mẹ con Lâm Mẫn Trạch dọn vào, trong nhà có đầy đủ mọi thứ, rất to, giường cũng vừa mềm vừa thơm. Chỉ là khi ngủ, cơ thể và ký ức dường như đều có dấu vết người đàn ông kia để lại.
Thi Mị nhận căn nhà, Cố Lệnh Thâm cũng không liên lạc lại với cô, cô đợi rất lâu nhưng không có một cuộc điện thoại nào.
Như thể bọn họ thật sự chỉ giao dịch với nhau, cô cho anh một đêm vui sướиɠ thể xác, còn anh cho cô những thứ về mặt vật chất.
Cô chua xót nằm ở đầu giường, trong lòng đã sớm đoán được có thể kết quả sẽ như vậy, người đàn ông tuyệt tình này, tuyệt đối không phải nói suông.
Sự thật tàn khốc phơi bày trước mặt cô, Thi Mị vẫn xót xa không nhịn nổi.
Từ lúc bắt đầu là thăm dò, chờ đợi, đến cuối cùng vẫn công dã tràng.
Trên thực tế, anh không làm gì sai cả, từ đầu tới cuối toàn là mình cô tình nguyện, thậm chí tính kế và quyến rũ bằng mọi cách.
Thi Mị nhớ lại bαo ©αo sυ cô nhét vào quần áo Hướng Thiến, ở trên còn có dịch thể của cô và Cố Lệnh Thâm, trái lại cô có hơi tò mò phản ứng của cô ta. Chẳng qua từ trước đến nay Hướng Thiến giỏi nhất là nhẫn nhịn, dù có đoán được bọn họ làm gì ở trước giường, cô ta cũng sẽ không dễ dàng đâm thủng.
Cuộc sống trôi qua yên ả như nước, một tháng sau, lâu đến nỗi hình như bọn họ đã sắp quên chuyện nào đó, Thi Mị ứng tuyển chức thư kí cho tổng giám đốc. Nói là thư ký thật ra là thực tập sinh, cuối tuần có rảnh thì hỗ trợ giúp đỡ một chút.
"Tiểu Mị, vậy là mỗi ngày tớ có thể gặp cậu rồi." Cố Cửu Âm đi vào văn phòng tổng giám đốc nhìn xem, Thi Mị cười với cô ấy một cái, "Tớ cũng không thể bên cậu mỗi ngày, còn phải giúp làm việc nữa."
Cố Cửu Âm thè lưỡi: "Đúng rồi Tiểu Mị, đêm nay đi đánh golf không? Chú tớ dẫn thím ba ra ngoài giải sầu, một tháng vừa qua cơ thể thím ba tớ đã gần như hồi phục tốt, gần đây rất bám chú tớ."
"Không được, tối nay tớ phải đi làm rồi."
"Vậy sao, thế khi nào rảnh thì ra ngoài chơi nhé."
Thi Mị gật đầu, cầm tài liệu cần photo ra ngoài với Cố Cửu Âm.
Năm giờ chiều, Thi Mị đi làm thêm ở sân golf nhóm người giàu thường hay tới, cô mặc đồng phục nhặt bóng, nhặt bóng giúp nhóm người giàu.
Bảy giờ tối, Cố Lệnh Thâm đưa vợ tới. Bọn họ vừa đến nơi, tự nhiên được muôn người chú ý, nghênh đón ánh mắt của mọi người, người ở đây trên cơ bản đều đến chào hỏi.
"Khí sắc của bà Cố không tệ." Có người trong đám đó khen ngợi.
"Cảm ơn."
Hướng Thiến hiển nhiên rất tao nhã, nhưng có lẽ cách quá xa, Thi Mị không thấy rõ vẻ mặt của Cố Lệnh Thâm.
Thi Mị đội mũ, trang điểm rất dày, khoé môi cong lên, cô bây giờ khác một trời một vực với lúc bình thường, ắt hẳn tới mẹ ruột cô cũng chưa chắc nhận ra cô.
"Tiểu Thi, em lại đây."
Ông chủ trò chuyện với Cố Lệnh Thâm một lát, bỗng vẫy tay gọi Thi Mị: "Ông chủ Cố đến, qua đánh bóng với ngài ấy đi."
Thi Mị có dáng người đẹp nhất sân bóng này, cũng là cô bé xinh đẹp nhỏ nhất đám, ông chủ hiển nhiên muốn đưa người tốt nhất ra, không thể khiến người ta mất hứng.
Thi Mị ôm thùng bóng, đi ra từ trong đám người.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, dường như cả hai đều sửng sốt một chút.
Cố Lệnh Thâm nhìn cô, ngón tay cầm thuốc lá tạm dừng, yết hầu lên xuống, đôi mắt đen sẫm đối diện với Thi Mị, giây phút ấy, tựa như có thứ gì đó khác lạ truyền đạt trong mắt cả hai.
------
Hướng Dẫn Đề Cử Truyện Nếu Bạn Thích
Khi Nạp Vàng bằng bất kỳ hình thức nào, bạn sẽ được tặng thêm 1 loại tiền tệ là Ánh Kim. Ánh Kim chỉ sử dụng cho 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.Bạn có thể kiểm tra số Ánh Kim hiện tại của mình tại Profile
Bước 1: Vào truyện bạn yêu thíchẤn vào nút đề cử truyện theo 1 trong 2 cách như trên hình
Bước 2: Đề CửNhập số lượng Ánh Kim bạn muốn đề cử và ấn vào nút Đề Cử Ngay.