Làm Loạn

Chương 24: ᒪàʍ Ŧìиɦ với tư thế cưỡi ngựa

“A…”

“Dâʍ đãиɠ, đâm nhiều lần như vậy mà còn rất chặt.”

Cái động của cô quấn lấy dươиɠ ѵậŧ của anh.

Cố Lệnh Thâm vuốt ve bầu sữa to của cô, một tay khác lại vuốt ve đùi cô, con gái trẻ tuổi thật non mềm, làm anh sờ thế nào cũng thấy không đủ, làm cũng không thấy đủ.

“Ưm a, ưm…”

Cái gậy kia lại lấp đầy lỗ nhỏ thêm một lần nữa, người đàn ông không hề di chuyển, cô gái nhỏ nhắm mắt hưởng thụ dư vị của kɧoáı ©ảʍ, món đồ cực nóng lại thô to ủi nóng cái huyệt thịt của cô.

Sự quyến rũ của Thi Mị toả ra, bắt đầu vặn vẹo phần hông vẽ thành một vòng tròn, cưỡi lên người người đàn ông kia, tựa như cưỡi ngựa kịch liệt mà lay động cái mông, nhanh chóng lên xuống trên dươиɠ ѵậŧ.

“A… A… Lớn quá… Ưm ưm…”

Gân xanh trên đầu anh hiện lên, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ, tay càng làm càn xoa vuốt cơ thể trần trụi của cô, lưu lại dấu vết trên người cô.

Cơ thể cuồng hoan, trong lúc giao hợp tất nhiên vừa kịch liệt vừa đê mê.

“Đồ lẳиɠ ɭơ, sao em lại có thể cưỡi đàn ông như thế này?”

“Chú, cây gậy thịt của chú ăn thật ngon…”

Cố Lệnh Thâm nhìn hai quả ngực nhảy loạn trước mặt mình, quầng vυ' hồng nhạt rung động nhanh đến nỗi chỉ có thể nhìn được hình dạng đại khái, vυ' dập dờn bồng bềnh.

Cô gái nhỏ không ngừng xoay hông, một vòng lại một vòng mà xoắn hông, dưới sự dẫn dắt của kɧoáı ©ảʍ mà tự đâm thọc vào mỗi một điểm nhạy cảm của mình.

Chiếc ghế chịu đựng cuộc giao hoan mạnh mẽ của hai người bọn họ, cô gái cưỡi lên thứ bên trong khu rừng màu đen của người đàn ông, mỗi lần mông dồn xuống, đều phát ra tiếng vang do cơ thể đυ.ng chạm, vặn ra càng nhiều chất lỏng hơn.

Chất lỏng dâʍ ɭσạи, lại một lần nữa tạo bọt ngay chỗ bọn họ tiếp xúc.

“Dâʍ đãиɠ, lỗ của em hút thật chặt.”

Ghế không ngừng cọ xát với mặt đất, thiếu chút nữa đã bị bọn họ rung lắc đến độ muốn gãy rời.

Đùi của anh căng ra đạp lên mặt đất, hàm dưới cắn chặt, cô gái nhỏ dâʍ đãиɠ ngồi xuống dươиɠ ѵậŧ của anh, hai chân trắng nõn rũ xuống hai bên, không ngừng vặn hông cưỡi trên người người đàn ông dưới thân.

“Ô…”

Tay của Cố Lệnh Thâm chống lấy eo và mông cô, trên mặt toàn là mồ hôi.



Lúc mọi thứ đã được dập tắt, trong không khí đều là mùi hương thối nát.

Khi cô cong lưng, có chất lỏng chảy xuống từ đùi, Thi Mị cảm thấy toàn thân giống như bị người ta mở ra, rồi sau đó lại bị người ta sửa lại một lần.

Quần áo của Thi Mị đều bị Cố Lệnh Thâm xé rách, nhưng cô chỉ cần hơi sửa soạn lại, cũng vẫn có thể ra khỏi cửa, dù sao cũng đã tối mịt, sẽ không có ai nhìn chằm chằm vào quần áo cô.

“Tôi đưa em về.”

Có lẽ là do vừa mới làʍ t̠ìиɦ, giọng nói của người đàn ông rất khàn.

Anh đã khôi phục lại vẻ ngoài đứng đắn, áo mũ chỉnh tề của mình, cặp mắt sâu kia, tựa như chưa từng nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, nhưng đó chỉ là nếu Thi Mị không biết vừa mới nãy anh phóng túng như thế nào trong cơ thể mình.

“Không cần, chú Cố.”

Thi Mị cười nhào vào trong lòng người đàn ông, nhón mũi chân hôn lên môi anh một cái, người đàn ông ngậm lấy môi cô, lại một lần nữa đưa đầu lưỡi đi vào đôi môi non nớt của thiếu nữ, đầu lưỡi của hai người lại dây dưa bên nhau thêm một lần nữa.

Cô gái nhỏ đỏ ửng cả mặt, chất lỏng ngọt ướt, lưu lại dấu vết âm ấm trong khoang miệng lõi đời của người đàn ông, hai người lại hôn nhau, nước bọt hoà quyện đến nỗi khó phân được là của ai, ôm đối phương thật chặt trước giường bệnh của Hướng Thiến.

Cố Lệnh Thâm cảm nhận được sự ngọt ngào và mềm mại của cô gái nhỏ, đầu lưỡi thô dày tuỳ ý hoành hành trong khoang miệng cô, nuốt chất lỏng ngọt ngào của cô, đến khi nước miếng tràn ra từ khoé môi của hai người, người đàn ông vẫn ấn lấy cái gáy của cô, hôn thật sâu.

Mãi cho đến lúc hô hấp của hai người bị chiếm đoạt hết, cô mới rời khỏi, run rẩy thở dốc trong lòng của anh, môi đỏ bị người đàn ông hôn sưng lên.

Ánh mắt của Cố Lệnh Thâm dừng trên gương mặt của thiếu nữ, liếʍ môi dưới.

“Chú, sau này phải nhớ tới mùi hương của em đấy nhé.”

Tay Thi Mị ấn lên trái tim anh, mỉm cười: “Em cũng sẽ nhớ rõ cảm giác chú chôn sâu trong cơ thể em, mặc kệ sau này có xảy ra điều gì, em chắc chắn đều sẽ nhớ, nhớ rõ chú.”

“Thi Mị.”

Người đàn ông nhìn cô, tựa như mình chưa từng hiểu rõ về cô gái này.

“Em đi đây, chú, chú nghỉ ngơi cho tốt.” Cô gái nhỏ hình như có thở dài, buông bả vai rộng lớn của người đàn ông ra, lấy túi xách của mình rời khỏi phòng bệnh.

Cố Lệnh Thâm nhìn bóng dáng rời đi của cô, đôi con ngươi kia vẫn là cảm xúc sâu lắng như cũ, làm người ta xem không hiểu, nhìn không thấy.

Một đêm này, Cố Lệnh Thâm nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng bệnh, trợn tròn mắt không ngủ một đêm.

Cứ nhắm mắt, sẽ nhìn thấy cái lỗ nhỏ đầy nước của cô, khuôn mặt đỏ bừng của cô, cặρ √υ' vừa to vừa trắng của cô, cùng với xúc cảm non mềm dưới tay.

Buổi tối này, bọn họ đều đánh vỡ điểm mấu chốt của đạo đức, ở trước giường bệnh của vị hôn thê của mình anh lại đi hoà quyện với cô gái nhỏ quyến rũ mình, nước và sữa cùng hoà hợp.

Anh hung hăng làm cái động chặt chẽ của cô, còn là bạn thân của cháu gái anh.

Thật ra có một số việc, nên chỉ một vừa hai phải.

Ví như, chỉ một mà không có hai.

Anh sớm đã không còn là mình trong quá khứ

Thật ra có một số thời điểm, một khi đã buông thả du͙© vọиɠ, sẽ giống như mở miệng cống gây ra nước lũ.

Đặc biệt, đối phương còn là một yêu tinh.

Cố Lệnh Thâm ngồi dậy, bắt đầu ra bên ngoài hút thuốc, đôi tay khớp xương rõ ràng, kẹp một điếu thuốc lá, ánh sáng trên hành lang tối tăm đổ lên vai anh, bóng lưng người đàn ông thật lạnh lùng.



Buổi sáng Cố Cửu Âm tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở phòng bên cạnh, cô không nhớ rõ mình đã được bế đến phòng này từ khi nào, nhìn quanh bốn phía, không có ai.

“Chú ba.”

Cô ấy đi ra ngoài cửa duỗi eo lười biếng, nhìn người đàn ông đứng trên hành lang, Cố Lệnh Thâm nhìn cháu gái mới rời giường, không nói không rằng.

“Dậy rồi à?”

Cố Cửu Âm gật gật đầu, trong mắt bỗng hiện lên sự hoang mang: “Chú, tối hôm qua chú nghe thấy tiếng động gì không? Tối qua cháu nghe được âm thanh rất ồn ào, chú có nghe thấy không?”

“Chú cũng nghe thấy, có thể là người bệnh cần khám gấp, tiếng làm phẫu thuật đấy.”

“À.”

Cố Cửu Âm cũng không biết đó là tiếng gì, tối hôm qua cô ấy trải qua cảm giác bị bóng đè rất lâu, vốn muốn tỉnh lại nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, lại giống như bị quỷ áp tường, thật là đáng sợ quá.

Nhưng mà, cô ấy vốn là loại người ngủ rất sâu, cho dù có sét đánh ngay lỗ tai, cô ấy cũng chưa chắc đã tỉnh dậy được.

Cố Cửu Âm cũng không phải loại người xoắn xuýt, hỏi một chút thì cho qua việc này.

“Ơ, Tiểu Mị đâu ạ?”

Cố Cửu Âm sờ đầu mình, nhìn Hướng Thiến còn đang ngủ trong phòng, mới nhớ tới Thi Mị không biết đã đi đâu rồi.

“Tối hôm qua các cháu đều mệt cả, Thi Mị thấy cháu ngủ rồi nên tự lái xe về.”

Cố Lệnh Thâm lời ít ý nhiều trả lời, lại nói tiếp: “Nếu tỉnh rồi, tí nữa xuống lầu ăn sáng đi, lát nữa hẵng trở lại gặp thím ba cháu.”

“Dạ.”

Cố Cửu Âm nhanh nhẹn đáp lại một câu, rửa qua mặt trong phòng bệnh, phòng bệnh VIP đều có chỗ rửa mặt riêng, thậm chí đồ để nấu cơm uống trà cũng có, phòng cũng lớn.

Sau khi rửa mặt qua loa, Cố Cửu Âm xuống lầu, gọi điện thoại cho Thi Mị.