Beta: Minh Nguyệt
Chương 12: Hạ thể cô ướt
........
Lỗ tai Thi Mị đỏ bừng, làm như không thấy sự lỗ mãng của anh, nghiêng người bước về phía bên cạnh vài bước, nhưng áp lực người đàn ông cho cô không chỉ là sự xa cách, khi đối diện với ánh mắt của anh, trái tim Thi Mị liền đập mạnh, tự loạn trận cước, hoàn toàn không còn sự thành thạo khi đối mặt với nam thanh niên mới nãy.
Có đôi khi cô cũng không hiểu người đàn ông này lắm, rõ ràng lần trước ở sở cảnh sát thì không muốn nhiều lời dù là một câu với cô, bây giờ lại chơi lưu manh?
“Mới nãy đang nói gì thế, vui vẻ vậy sao?” Giọng nói thuần hậu của người đàn ông vang lên bên tai cô, nhìn thấy cổ cô gái nhiễm một mảng đỏ ửng, hơi thở trên người càng vững vàng như Thái Sơn.
Thanh niên mới nãy vốn tưởng rằng mình đã câu được một em gái, nhưng lại không ngờ được, miếng thịt mỡ đã đến bên miệng rồi lại bị người đàn ông khác chặn ngang một chân.
Tiếc là đối phương không thể trêu vào, lúc chàng trai đυ.ng phải ánh mắt lạnh thấu xương của người đàn ông lướt qua, lập tức tắt ngủm suy nghĩ muốn thêu dệt chuyện.
“Cũng không có gì hết, chỉ tùy tiện tâm sự mà thôi.”
Thi Mị tự nhận là mình rất thành thục trước mặt người đàn ông, nhưng cô luôn có một loại cảm giác dễ dàng bị nhìn thấu khi mỗi lần đối mặt với Cố Lệnh Thâm.
Như vậy cũng tốt, nếu quá lõi đời, anh chưa hẳn sẽ xơi thể loại này.
Ở tuổi của cô, vẫn nên có một mặt ngây ngô để hấp dẫn đàn ông độ tuổi này.
Lúc này đã không còn nhiều người chú ý tới bọn họ nữa, Thi Mị nhìn thoáng qua đôi chân dài không nhúc nhích của anh: “Ngài Cố, ngài còn chuyện gì nữa không?”
“Đúng là có.” Cố Lệnh Thâm nhìn cô, thản nhiên nói, “Tôi nghe nói, hôm nay vốn dĩ vị trí người mẫu đã đủ rồi, Âm Âm để cháu tới?”
Trái tim Thi Mị chợt loạn nhịp, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông: “Hôm nay là chủ nhật, tôi muốn kiếm thêm chút tiền để sinh hoạt thế nên mới tới đây.”
Câu giải thích này không thể chê vào đâu được.
Cuộc sống khó khăn, đương nhiên phải ra ngoài kiếm tiền ăn cơm, ngược lại giống như anh đang tự mình đa tình vậy.
“Sau này ít làm loại công việc này đi.” Cố Lệnh Thâm dừng mắt ở trên đôi chân dài lộ ra của cô, nhớ lại ánh mắt của nam thanh niên, trong mắt anh bỗng lộ ra sự điềm đạm thuộc về người đàn ông đã trưởng thành.
“Không hợp với một nữ sinh như cháu.”
Ở đây có rất nhiều playboy, còn có cả những tên sếp già chơi đùa phụ nữ.
“Tôi cũng muốn tới ít thôi, nhưng có rất nhiều lúc, không phải tôi muốn thì sẽ được.” Thi Mị ngước mắt đối diện với ánh mắt của người đàn ông, trong mắt cô nhuộm màu thương cảm.
“Chú Cố, chú không hiểu đâu.”
Thi Mị rời đi từ bên cạnh anh, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, cô lại tiếp tục đứng ở bên những người mẫu xe hơi đó, Cố Lệnh Thâm vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Tiểu Mị, giữa trưa ở lại ăn cơm với tớ đi, chú Lục Ly mới bảo tớ, chúng ta sẽ đi ăn lẩu, đã lâu rồi chưa ăn lại.”
"Được thôi.”
Thi Mị được Cố Cửu Âm ôm tay làm nũng khiến cảm xúc cô tốt hơn rất nhiều, trong lòng cô vẫn luôn cất giấu thù hận, ngoài việc trả thù, không ai có thể loại bỏ được những tổn thương đã khắc sâu trong lòng cô.
Sau khi chính thức bắt đầu buổi lễ xe hơi, Thi Mị đứng ở bên siêu xe, phô bày ra một mặt của bản thân và siêu xe qua các góc độ khác nhau, hoàn thành công việc của mình.
Khi nhϊếp ảnh gia chụp Thi Mị, cả người kích động giống như được tiêm máu gà, bắt đầu liên tục thay đổi góc độ để chụp Thi Mị, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
“Quá tuyệt vời, quá đẹp.”
Nữ thần Muse (1) trong lòng anh, dường như cuối cùng đã có một hình tượng cụ thể.
(1) Muse: Là thuật ngữ chung để chỉ chín nữ thần nghệ thuật và khoa học cổ đại trong thần thoại Hy Lạp. 9 nữ thần Muses là con gái của thần Zeus (vua của các vị thần) và Mnemosyne (nữ thần ký ức). Cũng có truyền thuyết khác cho rằng họ là những nữ thần sinh ra từ 4 dòng suối Helicon chảy trên mặt đất, sau khi Pegasus, chú ngựa thần có cánh in dấu chân lên mặt đất và tạo ra những dòng chảy này. Những lĩnh vực nghệ thuật của 9 nữ thần Muses bao gồm: Âm nhạc, khoa học, triết học, toán học, địa lý, kịch và hội họa. Người ta tin rằng những nữ thần Muses có khả năng mang lại sự thành công và thịnh vượng cho con người. Họ chính là nguồn cảm hứng sáng tác trong các tư liệu thơ nhạc của văn hóa Hy Lạp cổ xưa. Họ còn được coi là hiện thân của tri thức và nghệ thuật, đặc biệt là ca vũ, âm nhạc và văn học.
Thi Mị cũng không để khúc nhạc đệm nhỏ này ở trong lòng, sau khi buổi triển lãm xe kết thúc, cô đi theo Cố Cửu Âm đến tiệm lẩu, khi ngồi xuống thì chỉ thấy Lục Ly, còn có vài người đàn ông lạ khác, bên cạnh mấy người đó đều có phụ nữ ngồi, trong đó cũng bao gồm cả Lý tổng và Thân Mỹ.
Khi Thân Mỹ nhìn thấy Thi Mị, trong ánh mắt liền lộ ra vài phần không vui, nhưng cũng không dám nói gì.
“Đây là bạn học của cháu sao?” Lục Ly cười tủm tỉm nhìn Thi Mị ở đối diện, cô thoải mái ngồi tại chỗ mặc anh đánh giá từ trên xuống dưới.
“Chú Lục, chú đừng nhìn Tiểu Mị bằng cái ánh mắt lả lơi như vậy, người ta còn nhỏ đấy.”
Cố Cửu Âm giống đang bao che cho con mình, ôm vai Thi Mị.
“Chú nào dám chứ.”
Lục Ly còn đang suy nghĩ về chuyện giữa cô và lão Cố, thấy đã trễ rồi mà Cố Lệnh Thâm còn chưa vào, lúc định gọi điện thoại, không ngờ anh liền tới.
“Ơ kìa, lão Cố, ở bên này.”
Lục Ly xấu bụng vẫy tay với anh, “Mau tới đây, còn không đến thì tới nước canh cũng không cho cậu đâu đấy.”
Cố Lệnh Thâm nhìn thoáng qua bên kia, trong khoảng khắc ngước mắt lên, đôi con ngươi sâu thẳm bình thản liền đối diện với Thi Mị, nhưng lúc này cô không dời mắt đi nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như có điều gì đó đủ mập mờ đang lặng lẽ bồi hồi trôi nổi ở giữa hai người, người ngoài có nhìn vào cũng không hiểu.
Thi Mị bỗng nhiên ướt, bị ánh mắt thâm thúy của anh nhìn ướt.
Ướt một cách trắng trợn táo bạo.
Trong đầu cô dường như hiện lên đôi tay của người đàn ông, sờ soạng theo chiều từ dưới hướng lên vuốt ve đùi cô, cuối cùng sờ về phía hang động của cô, moi móc hang động ẩm ướt của cô cách một lớp tất chân, đùa bỡn với hậu đình của cô, cuối cùng là xé rách tất chân của cô, vọt vào thánh địa đào nguyên vừa ấm nóng vừa chặt chẽ đó.
“Chú ba ngồi ở đâu đây, ở đây hết chỗ rồi.” Giờ Cố Cửu Âm mới nhận ra, mấy người bọn họ đã ngồi hết chỗ, cô đang định gọi phục vụ cho thêm ghế thì lại bị Lục Ly ngăn lại, “Ô kìa, cháu không thấy cạnh Thi Mị còn chỗ đấy à? Cứ để lão Cố ngồi cạnh Thi Mị không phải được rồi sao?”
“Hả?”
Vốn Cố Cửu Âm còn thấy có chỗ nào đó quái lạ, nhưng Lục Ly ở bên cạnh lại không ngừng thuyết phục, Cố Cửu Âm cũng mơ mơ màng màng không nghi ngờ thêm gì.
“Ăn lẩu sao lại không có rượu được chứ?”
Cố Cửu Âm vỗ bàn, hào sảng hét lên một câu: “Hôm nay con muốn uống một chai bia, con đã là người trưởng thành rồi, mọi người không được cản con.”
Những lời này, chủ yếu là nói với Cố Lệnh Thâm.
Cố Lệnh Thâm ngồi xuống, tiện tay khui một bình rượu, ánh mắt hơi lạnh nhìn lướt qua cháu gái đang biểu tình, Cố Cửu Âm lập tức liền sợ sệt.
Thi Mị không biết vì sao mà tiểu huyệt càng ngày càng ướt hơn, trên qυầи ɭóŧ đều dính chất lỏng, có thể cô đang ngồi bên cạnh thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©.
Cô đoan trang ngồi ở bên cạnh Cố Lệnh Thâm, người đàn ông dựa vào ghế, tay anh đặt trên thành ghế của cô, rõ ràng một động tác rất bình thường nhưng cũng khiến Thi Mị mặt đỏ tim đập, tuy Cố Lệnh Thâm nói rất ít, nhưng vẫn cứ dính dấp tới từng sợi dây thần kinh của cô.
Trong bữa ăn, mọi người đều hàn huyên với nhau, đang lúc này bỗng có một người đứng lên, là Thân Mỹ mới nãy kɧıêυ ҡɧí©ɧ tranh chấp với cô, trên tay cô ả cầm một ly rượu.
“Cố tổng, em kính ngài một ly trước.” Mặt Thân Mỹ đỏ ửng, “Cảm ơn Cố tổng trong lúc bận rộn vẫn bớt thời giờ tới xem triển lãm xe hơi của chúng em.”
Cố Lệnh Thâm nhìn ly rượu của mình, vẻ mặt bình thản: “Gần đây đang kiêng rượu nên tôi không uống.”
........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé xD