Làm Loạn

Chương 9: Tung toé

Beta: Minh Nguyệt

Chương 9: Đâm cô tung toé dâʍ ɖị©ɧ

..........

Cố Lệnh Thâm vừa đi dự một bữa tiệc, khi La Việt gọi điện tới, anh đã đoán được là Cố Trăn gặp rắc rối, quả nhiên mà.

Nhưng vừa vào cửa đồn công an, người anh thấy đầu tiên lại là Thi Mị.

Cô gái mặc một chiếc váy ngắn màu xanh đơn giản, trên mặt không bôi bất kì lớp son phấn nào, đang yên tĩnh cúi đầu không biết suy nghĩ gì nữa.

“Anh cảnh sát, tuổi của bọn em vẫn còn nhỏ, anh có thể xem ở chỗ bọn em không hiểu chuyện, để bọn em về nhà thương lượng lại đã, bọn em sẽ chịu trách nhiệm cho việc làm sai mà.”

“Em gái, em có nói với bọn tôi thì cũng vô ích thôi.”

Cảnh sát liếc nhìn cô một cái, rồi lại nhìn Cố Lệnh Thâm.

“Chủ xe đã tới rồi, hay là chính em tự nói với người ta đi, có thể lén hòa giải thì hãy tận lực hòa giải, ngộ nhỡ thật sự ầm ĩ lên tận toà, thì sẽ không chỉ đơn giản là chuyện một vài trăm vạn thôi đâu.”

“Em biết rồi, cảm ơn anh.”

Thi Mị ngước mắt, nhìn người đàn ông đã ngồi xuống ở cách đó không xa, đôi chân dài chiếm lấy không gian nhỏ hẹp giữa bàn trà và sô pha, Cố Lệnh Thâm giãn lưng ra dựa vào phía sau, như là đang đợi cô mở miệng vậy.

Đàn ông đang vào độ tuổi này như anh, 30 tuổi có sự từng trải, có sự chín chắn và bình tĩnh chỉ thuộc về anh, giữa lúc giơ tay nhấc chân luôn sẽ bí hiểm khó dò, khí tràng dễ dàng trấn áp được mọi người.

“Tiểu Mị, em giúp anh nói với Cố tổng kia có được không?”

Trịnh Thắng đã khóc đến độ mặt đầy nước mắt nước mũi, Thi Mị rất xinh đẹp, nếu cô cầu xin giúp mình, nói không chừng chuyện này còn có thể xoay chuyển, không phải mấy ông chủ lớn luôn rất hào phóng với gái đẹp đấy sao.

Thi Mị biết suy nghĩ của Trịnh Thắng, cô cũng không phải thánh mẫu gì cho cam, biết rõ đây có lẽ là một con đường để tiếp cận Cố Lệnh Thâm, hơn nữa còn đầy đủ lý do.

“Ngài Cố, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Cô ngước mắt lên, đứng ở trước mặt người đàn ông.

Cố Lệnh Thâm không đáp lại lời Thi Mị, chỉ tùy tiện ném bật lửa lên trên bàn trà, cúi người cầm ly nước trên bàn rồi uống, sống lưng bị áo sơmi ép ra đường cong kiên cường.

Thái độ coi thường hoàn toàn không thèm để ý tới người ta, cũng không nói lời nào.

“……”

Thi Mị bỗng nhiên không đoán được suy nghĩ của anh, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không thôi.

Rõ ràng khi còn ở đảo Phuket anh vẫn đối xử dịu dàng với cô, dù cho cô cố ý cởi hết đồ, quyến rũ anh ở trong phòng, thì anh cũng không trách tội cô, sao giờ lại phớt lờ cô rồi?

“Ngài Cố?”

Cố Lệnh Thâm đặt ly nước xuống bàn lại, sườn mặt được chạm trổ sâu sắc rất đỗi lạnh lùng, ngước mắt lên im hơi lặng tiếng liếc nhìn cô một cái, nhưng vẫn không nói chuyện.

Dù sao Thi Mị vẫn còn là một cô gái trẻ, da mặt rất mỏng, bị người đàn ông bắt nạt như vậy, không khỏi nhìn cảnh sát xin giúp đỡ.

La Việt nhận ra bầu không khí sai sai, bèn tấm tắc hai tiếng: “Tôi nói nhé em gái, em muốn nói chuyện với Cố tổng thì cũng có thể thôi, nhưng nên chấn chỉnh lại tâm trạng của mình, thế giới này không phải là em yếu thì em có lý, không có tiền thì không phải lý do để bọn em không bồi thường.”

“Hơn nữa cậu bạn trai này của em tự mình gây ra họa, ngậm miệng ăn tiền (1) đẩy em ra chắn trước, nhân phẩm như vậy tôi thấy em vẫn nhanh chia tay khi chưa muộn đi, nói không chừng tới ngày nào đó cậu ta lại tặng em cho người khác đấy.”

(1) Ngậm miệng ăn tiền: Im lặng, làm ngơ (trước việc trái với lẽ phải) để trục lợi hoặc để khỏi ảnh hưởng đến quyền lợi của bản thân.

“Đúng vậy đúng vậy, chia tay nhanh đi cho rồi.”

Cố Trăn cũng hùa theo La Việt, khi đối mặt với Trịnh Thắng còn liếc mắt xem thường.

“Cảm ơn luật sư La.”

Thi Mị tránh vấn đề này, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh: “Làm phiền ngài Cố rồi, chúng tôi sẽ không quỵt nợ, chỉ là còn phải về thương lượng với người nhà nữa.”

Sau khi nói xong, Thi Mị liền lấy giấy và bút trong túi ra, viết xuống tên và phương thức liên hệ của mình, rồi đưa cho La Việt.

“Đây là số điện thoại của tôi, nếu có việc thì hãy gọi.”

“Được.”

“Trịnh Thắng, chúng ta về thôi. Cứ về trước đã, chuyện này cứ nghĩ cách sau.” Thi Mị không nhìn Cố Lệnh Thâm nữa, xoay người ra khỏi đồn cảnh sát cùng Trịnh Thắng còn đang hốt hoảng.

Cố Trăn bĩu môi nhìn bọn họ rời đi, bỗng nhiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh ba cậu, còn hất lông mày lên rất cao.

“Lão Cố, ba đúng là xấu tính mà, tự dưng đi ăn hϊếp chị gái người ta làm gì?”

“Anh đứng lên cho tôi, cả ngày đều giống bộ dáng gì?”

Cố Lệnh Thâm đứng dậy, nới lỏng cổ áo sơmi, trên khuôn mặt kia vẫn đầy sự nghiêm khắc như cũ: “Tháng này giảm hết tiền tiêu vặt, sau này không được phép lại lẫn vào đám bạn xấu đó nữa, hai tháng tiếp theo, anh phải ở nhà tự kiểm điểm lại cho tôi.”

“Vâng vâng.”

Cố Trăn lập tức như bị rút hết sức lực nằm liệt xuống sô pha, lại ở dưới ánh mắt của Cố Lệnh Thâm, uể oải đứng lên, đi ra khỏi sở cảnh sát theo anh.

Hôm nay La Việt đảm đương chức tài xế, hai cha con ngồi ở ghế sau xe.

Khi xe đi đến đại lộ Hồng Dương, một đôi nam nữ đã hấp dẫn ánh mắt của Cố Lệnh Thâm, bàn tay vốn đang lấy điếu thuốc ra của anh tạm dừng một chút.

Trịnh Thắng lái xe máy, có một cô gái ngồi ở ghế sau xe máy, hai tay ôm chặt eo nam sinh, như đang đi hóng gió mà xuyên qua làn đường, làn váy màu xanh nhạt tung bay.

“Đó không phải là em gái nhỏ và bạn trai của em ấy sao?” La Việt cũng chú ý tới hai người bọn họ, cảm thán một câu, “Tuổi trẻ đúng là tốt mà, loại đàn ông đã tới độ tuổi trung niên như chúng ta ấy thật sự có muốn ngọt ngấy như vậy cũng không còn loại tâm tình này.”

Theo tốc độ tăng lên của xe, rất nhanh bóng dáng của Thi Mị liền thụt lùi về phía sau theo bóng cây ven đường.

Cố Lệnh Thâm cầm điếu thuốc, đốt rất nhanh rồi đưa lên miệng hút vài hơi.

“Cố tổng, hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm sao?” La Việt xoay tròn tay lái một vòng, nhìn người đàn ông qua kính chiếu hậu.

“Ở bữa tiệc rượu gặp phải một việc đau đầu không xử lý được.”

La Việt gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Cố Trăn hoàn toàn không có lòng dạ đi quan tâm tới ba cậu, tinh thần tốt dựa vào cửa sổ, trong tay còn cầm thứ gì đó đang xem.

Ánh mắt sâu thẳm của Cố Lệnh Thâm nhìn thoáng qua, rồi duỗi tay lấy.

“Cầm cái gì đấy?”

“Ba, ba làm gì vậy? Thò qua bất ngờ như vậy, thiếu chút nữa là dọa sợ linh hồn nhỏ bé của con ngủm luôn rồi đấy.” Cố Trăn oán giận một câu, rồi vươn tay ra muốn đoạt lại.

“Đây là thẻ công tác chị gái mới nãy đánh rơi, con định hôm nào sẽ trả lại cho người ta."

Cố Lệnh Thâm đã nhìn được hết, đó là thẻ công tác của Thi Mị ở chỗ nào đó, chỗ làm việc đúng lúc lại là sản nghiệp dưới cờ của anh.

“Ba sẽ trả lại cho cô ấy.” Cố Lệnh Thâm cất thẻ công tác, rồi nghiêm khắc liếc mắt nhìn cậu một cái, “Đừng cho là ba không biết cả ngày con suy nghĩ cái gì, tuổi còn nhỏ nên chú tâm vào học tập.”

“Biết rồi mà."

Cố Trăn hệt như bị trút hết sức lực.

……

Sau khi Thi Mị về đến nhà, mới phát hiện thẻ công tác của mình bị mất, có thể là mới nãy làm rơi ở sở cảnh sát, Thi Mị ngồi trên ghế, không nhịn được nhớ lại chuyện hôm nay.

Cô không biết vì sao, thái độ của Cố Lệnh Thâm đối với cô có hơi sai sai, lúc ở đảo Phuket hai người vẫn còn nói chuyện bình thường, nhưng hôm nay ở sở cảnh sát anh lại lạnh lùng không trả lời bất cứ câu nào.

Thi Mị cảm thấy mình phải thay đổi một phương pháp khác, phải đổi mới tần suất xuất hiện ở trước mặt Cố Lệnh Thâm, cô nghi là do một tuần này lâu rồi không gặp anh, vốn dĩ vài lần gặp nhau cũng không gợi lên được bao nhiêu bọt nước, không khiến cho Cố Lệnh Thâm nhớ nhung nổi.

Sau khi nghĩ thông suốt, Thi Mị mới tắm rửa lên giường, trong đầu toàn là người đàn ông kia.

Tối nay, không ngủ được lại là một người khác.

Cố Lệnh Thâm mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm, tiện tay mở một cái đĩa trong khay ra xem, vừa bật lên, đã có một người phụ nữ đang thủ da^ʍ ở trên giường, rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

Vốn dĩ anh muốn tắt ngay đi nhưng không biết làm sao mà trong đầu anh lập tức hiện lên khuôn mặt và thân thể của Thi Mị, dường như khuôn mặt trong TV cũng bị đổi đi, giờ phút này cô đang thủ da^ʍ ở trước mặt anh.

Thân thể trần trụi trắng nõn của Thi Mị, hang động non mềm chảy nước, bầu vυ' lớn trắng liên tục lắc lư, bắt đầu thay thế vô cùng ướŧ áŧ ở trong đầu anh, giống như đang sống sờ sờ ra trước mắt.

“Haa ~ ưm……”

Cố Lệnh Thâm nhắm mắt lại, đêm đó thân thể trần trụi mềm mại của cô ở trong ngực anh, dường như đã nhen nhóm lên con dã thú trong trái tim anh, rồi sau này giống như đã thoát khỏi dây cương.

Thi Mị.

Anh đang tưởng tượng mình đã làm thế nào để hôn cô giàn giụa nước bọt, dưới háng không ngừng đâm vào hàng động dâʍ đãиɠ của thiếu nữ, những cú đâm hung hãn đến mức khiến mông cô tung toé dâʍ ɖị©ɧ, bàn tay rắn chắc xoa nắn ngực cô một cách dã man, cây gậy thịt màu đen liên tục qua lại trong hạ thể cô.

...........

Xin lỗi mọi người vì đã đăng chương mới trễ vậy nha 😞 Lần trở lại này tớ nhất định sẽ bù chương cho mọi người nhé xD

........

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé xD