Beta: Minh Nguyệt
Chương 3: Quyến rũ ở trong phòng
.........
Sau khi cúp máy, Thi Mị liền bỏ điện thoại ở đầu giường tiếp tục sạc pin, lúc màn hình điện thoại sáng lên, cô nhìn thấy WeChat Trịnh Thắng gửi cho cô.
"Tiểu Mị, em ngủ rồi sao?"
Cô không để ý mà trực tiếp nằm thẳng trên chiếc giường nhỏ đó.
Đinh, lại có người gửi WeChat cho cô.
"Thi Mị, em thật sự nghĩ kĩ sẽ làm vậy sao? Cố Lệnh Thâm không phải là người mà em có thể trêu chọc, hơn nữa nghe nói anh ta rất yêu vị hôn thê của mình."
Thi Mị nhìn những lời đó, một lúc lâu không lên tiếng.
Yêu sao?
Có đôi khi cô sẽ suy nghĩ một chút, tình yêu thật sự là thứ mà kẻ có tiền chuyên hưởng thụ, người nghèo cũng không bảo đảm được ăn cơm khám bệnh thì làm sao còn lòng dạ để nghĩ về chuyện tình yêu trai gái.
Trịnh Thắng đúng là đang theo đuổi cô, trừ ngoài ngày lễ thì bình thường vẫn luôn tặng một vài món quà để lấy lòng cô, người đó trông đẹp mắt lại rất hài hước, chắc chắn là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí bạn trai.
Nhưng mà, anh ta không cho cô được thứ cô muốn.
Tình yêu mười mấy tuổi luôn có thể mua vui trong đau khổ, cho dù có nghèo hay khổ, cũng vì tư vị tình yêu mà mà trở nên ngọt ngào, nhưng Thi Mị thì khác, cô lõi đời hơn mấy cô gái trẻ kia nhiều, cho dù khuôn mặt có thanh thuần thì linh hồn cũng vẫn tang thương (1).
(1) Tang thương: "Tang thương" vốn xuất phát từ câu "thương hải biến vu tang điền" tức biển xanh biến thành ruộng dâu, dùng để chỉ sự biến đổi của cuộc sống, cũng dùng để chỉ sự đổi thay của đời người. Trong tiếng Việt, "tang thương" thường mang ý nghĩa biến đổi xấu đi, kiểu "khung cảnh tang thương", có lẽ vì bị ảnh hưởng của các từ tang tóc đau thương, nhưng về nguồn gốc "tang thương" hay "thương tang" chẳng qua chỉ để sự thay đổi, không hàm ý xấu tốt, chỉ là có ít nhiều cảm giác mất mát vì những điều xưa cũ không còn.
Không có tiền thì chỉ có thể ngồi ở trên xe đạp, mông sẽ bị xóc đến mức rất đau, rồi tới khi bị bệnh thì chỉ có thể yên lặng chịu đựng, không chịu nổi nữa thì cũng chỉ có thể chờ chết.
Có ai mà không muốn được lớn lên trong một cuộc sống có đãi ngộ giàu sang, khỏi cần phải đi lĩnh hội khó khăn trong cuộc sống, sống một cuộc đời không buồn không lo.
Không thể trách con người nhìn về phía đồng tiền được.
Càng quan trọng hơn đó là cô muốn người kia gặp báo ứng.
Thi Mị nhẹ nhàng vuốt ve nơi nào đó trên thân thể của mình, chỗ có vết sẹo dường như đang nhắc cô từng giây từng phút, trong thân thể bị thiếu đi một bộ phận nào đó.
Cuộc sống đối với cô mà nói, sớm đã là vực sâu vạn trượng (2).
(2) Vực sâu vạn trượng: Ví von với hoàn cảnh hết sức bất lợi.
Hướng Thiến.
Người phụ nữ mà cô hận nhiều năm, đã dạy cô một vài thứ --
Con người, có đôi khi không nhất thiết phải cố chấp chịu khổ chỉ vì cái gọi là cốt khí, sống đã khó khăn như vậy, tôn nghiêm thì tính là cái gì?
Thật rất châm chọc.
......
Sáng sớm ở đảo Phuket, Thi Mị đã trang điểm nhẹ ở trong phòng, Cố Cửu Âm nói hôm nay sẽ thuê xe máy, đoán là sẽ chơi đến muộn mới về.
"Tiểu Mị!"
Cố Cửu Âm đẩy một chiếc xe máy trông rất ngầy, tay trái ôm mũ bảo hiểm, tay phải liên tục quơ quơ với cô, Thi Mị mỉm cười đáp lại.
"Của cậu nè, sao hả, ngầu chứ?"
"Rất ngầu."
Thi Mị nhận lấy mũ bảo hiểm từ cô ấy, cô biết Cố Cửu Âm rất thích lái xe máy bởi vậy sau khi quen biết cô ấy cô cũng đặc biệt đi học.
"Không đi ăn sáng trước sao?"
"Đi chứ, chúng ta đi ăn sáng trước."
Đến một quán bán điểm tâm sáng (3) nào đó, Cố Cửu Âm bỗng nhiên móc thứ gì đó ra đưa cho cô: "Tiểu Mị, đây là son của cậu hả? Tối hôm qua làm rơi ở trên xe chú ba của tớ, sáng nay chú ấy bảo tớ đưa cho cậu."
(3) Điểm tâm sángThi Mị nhìn thỏi son quen mắt kia, cười nhận lấy: "Tớ còn đang nghĩ sao lại không thấy, ra là hôm qua không cẩn thận làm rơi ở trên xe của chú cậu, đến lúc đó cậu thay tớ nói xin lỗi với ngài Cố nhé, tớ đúng là không cẩn thận mà."
Cố Cửu Âm nhìn dáng vẻ áy náy của Thi Mị, dường như hiểu ra gì đó, nháy mắt ra hiệu mà dùng khuỷu tay chọt Thi Mị một cái.
"Chả nhẽ cậu sợ bị thím ba của tớ nhìn thấy rồi hiểu lầm sao?"
Dù sao thì son của phụ nữ rơi ở trên xe đàn ông đúng là một chuyện dễ khiến người khác hiểu lầm, loại chuyện này rất ái muội.
"Không phải."
Thi Mị cúi đầu, bỏ thỏi son lại trong túi của mình, giống như vô ý cười: "Có con giáp thứ mười ba nào có thể nghèo túng vậy chứ, một thỏi son có 30 đồng tiền đã dùng sắp hết rồi nhưng vẫn không nỡ vứt đi."
"Tiểu Mị, cậu đừng nói mình như vậy."
Cố Cửu Âm có bản tính tốt bụng, không nghe nổi cô hạ thấp bản thân như vậy.
"Thật ra trong nhà thím ba của tớ cũng không có tiền đâu, sau đó gặp chú ba tớ, bây giờ cũng được chú tớ chăm sóc rất khá, có lẽ một ngày nào đó cậu cũng có thể gặp được chân mệnh thiên tử của cậu đấy."
"Thật sao? Vậy thím ba của cậu thật đúng là tốt số."
"Cậu cũng sẽ gặp một người đàn ông tốt với cậu, bất kể nghèo khó hay là giàu sang thì anh ấy vẫn sẽ yêu thương cậu, quan tâm và chăm sóc cho cậu."
Thi Mị nghĩ, con gái nhà giàu có cuộc sống được đãi ngộ ngay từ khi còn nhỏ luôn ngây thơ khờ khạo, còn chưa gặp phải gian nan vất vả nên toàn nhìn thấy tốt đẹp.
Thật ra cảnh ngộ của mỗi người không giống nhau sẽ hình thành tư duy và tam quan khác nhau, làm gì có tiêu chuẩn để có thể đánh giá người khác đúng hay sai chứ.
"Ăn đi."
Thi Mị gắp cái trứng ốp vào trong đĩa Cố Cửu Âm, cắn một miếng bánh mì trong đĩa, không bàn tán về chuyện của Cố Lệnh Thâm với Cố Cửu Âm nữa.
Một ngày rất nhanh trôi qua, Cố Cửu Âm kéo Thi Mị về khách sạn ăn tối, Thi Mị cũng không từ chối.
"Bác Lý, chú ba con đâu?"
"Buổi sáng cậu ba đã ra ngoài mở họp, vẫn chưa có về." Quản gia nói.
"Chú ba của con cũng thật là, suốt ngày cứ bận như vậy."
Cố Cửu Âm lẩm bẩm vài câu, kéo quản gia muốn một chai rượu vang đỏ, chẳng được bao lâu đã có chút say, buổi tối còn bảo Thi Mị ở phòng đối diện của mình.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Cố Cửu Âm, Thi Mị mới về phòng rửa mặt, nước ấm chảy xuống từ vòi nước, đường cong có lồi có lõm của cô gái in ra hình bóng quyến rũ trên cửa kiếng mờ, thân thể mềm mại trắng nõn trúc trắc bị nước bôi trơn một lần, hơi ửng hồng.
Mái tóc dài ướt sũng kề sát da, Thi Mị gội sạch đầu, lau khô giọt nước còn sót trên mặt rồi dùng khăn tắm màu trắng bọc thân thể của mình lại.
Chờ đi ra khỏi phòng tắm rồi, Thi Mị bỗng nhìn thấy ở dưới lầu có chiếc xe lấp lóe đèn trước, hình như là xe của Cố Lệnh Thâm, "Cộp" một tiếng, anh xuống khỏi ghế lái, đường nét bóng dáng của người đàn ông trong đêm tối có vẻ cao lớn lại thâm trầm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cái cằm cứng rắn của anh.
Thi Mị nắm chặt lấy khăn tắm, Cố Lệnh Thâm đã về.
Cố Cửu Âm nói, phòng của anh ở bên cạnh.
Thi Mị cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, vẫn bước đi, giọt nước chưa khô nhỏ xuống thảm, đôi chân trắng nõn thon dài mê người, cô không mặc gì dưới khăn tắm cả.
"Tích" một tiếng, cửa phòng của Cố Lệnh Thâm bỗng bị mở ra.
Thi Mị tốn một ngàn đồng baht Thái mới mua được một người cho cô thẻ phòng của Cố Lệnh Thâm.
Khi Cố Lệnh Thâm đi đến cửa phòng của mình, đã hơi cảm thấy sai sai, nhưng tay anh vẫn để ở then cửa, rất bình tĩnh mà mở cửa ra.
Thi Mị đang đưa lưng về phía anh, cởi khăn tắm bọc lấy thân thể xuống, xương hồ điệp (4) xinh đẹp liền bại lộ ra trước mặt người khác, ngọc thể toàn thân trắng nõn hoàn toàn xích͙ ɭõa ra ở trước mặt người đàn ông xa lạ.
(4) Xương hồ điệpCố Lệnh Thâm hoàn toàn không nghĩ tới một cô nhóc bên ngoài trông ngây ngô như vậy, lại có một thân thể khiến người ta thèm nhỏ dãi, rất ngây thơ lại cũng rất dục.
Vong eo kia dường như chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, bờ mông cô mượt mà lại ngạo nghễ ưỡn lên, cùng eo thon tạo thành một độ cung duyên dáng lại mượt mà, khe hở ở giữa kia che giấu cảnh xuân mê người, khiến người ta muốn tách ra để nhìn đến cuối cùng.
Ở trong mắt Cố Lệnh Thâm, đây là một cảnh xuân tuyệt thế khiến ánh mắt người ta khó mà di chuyển.
Cô dường như hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của anh tới, tiếng máy sấy rất vang, duỗi tay vẩy mái tóc dài ướt sũng đến trên vai, sấy khô tóc.
Cố Lệnh Thâm dẫm lên thảm lông im lặng đi qua, trong ánh mắt dường như không có nửa phần du͙© vọиɠ, không biết lúc nào trên tay đã cầm áo khoác của mình, bọc lại trên người cô gái.
........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~