“Trả lại đây, đây là mẹ đưa cho em.”
Tần Nghiễn Cẩn giơ cao chiếc thẻ, tôi nhảy lên cũng không với tới.
“Nghe nói tối qua anh rất giỏi, giỏi đến mức nào, em đã trải nghiệm qua chưa?”
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai tôi, làm tai và cổ tôi đỏ bừng lên. Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh. Anh không thấy là tôi chỉ bịa chuyện để đối phó sao?
“Tôi đã mệt lả rồi, anh cũng giỏi thật đấy, hút cạn cả sức tôi luôn.”
“Đừng nói nữa.”
Tần Nghiễn là chó giả, còn Tần Nghiễn Cẩn mới là chó thật. Tần Nghiễn Cẩn cười gian xảo, nhảy múa trên sự xấu hổ của tôi. Tức chết đi được.
Tôi lao tới giật lại chiếc thẻ, nhưng lại ngã vào vòng tay anh ấy.
“Tiểu Lệ đã thông minh ra rồi, tự nguyện nhào vào lòng tôi à?”
Ngực anh ấy cứng như bê tông, khiến mũi tôi đau điếng, ngẩng đầu lên mắt tôi đã ngấn lệ. Nụ cười trêu chọc của anh ấy chợt dừng lại, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tôi.
“Đừng khóc, một chiếc thẻ này cho em là được.”
Anh có giỏi thì đưa đi, toàn biết hứa hão…
Ngay sau đó, Tần Nghiễn Cẩn rút một chiếc thẻ đen từ ví ra đưa cho tôi.
“Mẹ cho em chiếc này chắc không đủ tiêu, dùng thẻ của anh đi.”
Tôi không đang mơ đấy chứ.
Ôi trời, không hổ danh là một trong những gia đình giàu nhất thành phố, ra tay quá hào phóng. Tôi nói thầm, chào anh, chồng yêu của em.
Tôi chu môi lên, Tần Nghiễn Cẩn tưởng tôi định hôn anh, liền cúi xuống một chút, nhưng tôi quay đầu hôn lên chiếc thẻ đen. Đàn ông sao có thể ngọt ngào hơn tiền được.
Tần Nghiễn Cẩn: “…”
“Du Lệ, em hôn một cái thẻ rách mà không hôn tôi à!”
Không ổn, chủ thẻ đang tức giận. Khi tôi định chạy, anh ấy liền ôm tôi vào lòng. Anh cắn nhẹ lên cổ tôi, khiến da đầu tôi tê dại.
Ánh mắt tôi liếc thấy Trình Hoát đang lạnh lùng nhìn chúng tôi từ xa.
Trình Hoát lặng lẽ bước qua trước mặt hai chúng tôi mà không nói một lời. Ngay cả khi Châu Châu gọi cô ấy, cô cũng không quay đầu lại. Nhưng tôi thấy nước mắt chảy dài xuống từ khóe mắt cô ấy.
“Anh mau đuổi theo đi chứ.”
“Tại sao tôi phải đuổi theo?”
Đúng là đồ đàn ông vô tâm mà.
Trình Hoát, cô không muốn diễn một vở kịch để níu kéo chút sao? Tôi có thể làm diễn viên quần chúng mà.
Tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay của Tần Nghiễn Cẩn, “Anh không thấy cô ấy đang khóc sao? Đàn ông các anh phải chăng đều như nhau, mặc quần vào là không nhận người nữa.”
Tần Nghiễn Cẩn giữ gương mặt nghiêm nghị, giọng điệu cứng rắn, “Du Lệ, em có ý gì, trong mắt em tôi là loại người như thế sao?”
Đây không phải là chuyện “trong mắt” hay không, mà sự thật nó là như vậy mà. Nhưng đây là người đã giúp tôi, nên tôi im lặng không dám phản bác.
Tần Nghiễn Cẩn cười lạnh một tiếng.
“Nếu em thích tôi đi tìm Trình Hoát, vậy thì tôi sẽ làm theo ý em.”
Anh quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại. Nhìn bóng lưng anh ấy, trong lòng tôi cảm thấy một cảm giác khó tả. Chắc chắn là do hội chứng tiền kinh nguyệt thôi.
Tôi quay vào nhà, đi ngang qua căn phòng họ đã ở cùng nhau ban nãy. Châu Châu chỉ vào hai vết lõm lớn trên cánh cửa.
“Mẹ nhỏ ơi, tại sao trên cửa lại có hai cái hố to như vậy?”
Có vẻ như hai cái hố đó bị cái gì đó đập vào mà ra. Nhìn kích thước này, chẳng lẽ là do Tần Nghiễn Cẩn gây ra? Căn phòng sạch sẽ, không có dấu hiệu gì lộn xộn, họ đã cãi nhau mà không nối lại tình xưa? Có lẽ tôi đã trách lầm Tần Nghiễn Cẩn thật rồi.
Mấy ngày liền tôi không thấy bóng dáng Tần Nghiễn Cẩn, muốn xin lỗi cũng không có cơ hội, tôi thật sự nghi ngờ mình đã kết hôn giả.
Cho đến khi đi mua sắm với bạn thân, tôi mới lại gặp Tần Nghiễn Cẩn, nhưng có lẽ anh ấy không có thời gian để nói chuyện với tôi.