Lưu Doanh nhìn mẫu thân, lại nhìn cha, lạnh lùng quay mặt đi, tiếp tục nổi giận vô năng, nghĩ cách tích thêm một đợt điểm kinh nghiệm, quyết chiến với phó bản kỹ năng.
Cho dù kỹ năng mà phó bản cho không có tác dụng gì, cho dù Lưu Doanh tự nhận là minh quân thiên cổ vô cùng chán ghét phó bản mất nước, nhưng hắn chính là không chịu nổi cục tức bị lừa hất xuống xe.
Cá cược bằng bảo kiếm của cha và hộp sơn mài của mẹ, "Một con lừa đi hàng ngàn dặm" này, ta nhất định phải qua cửa!
Đáng tiếc, trong số những người cùng tuổi, những người thuộc "danh nhân trong lịch sử" quá ít, ngay cả hai con trai của Tiêu Hà cũng không tính là danh nhân lịch sử, dẫn đến việc Lưu Doanh muốn nhanh chóng tích điểm kinh nghiệm chỉ có thể đi chọc giận trưởng bối, xác suất bị đánh đòn tăng lên rất nhiều.
Người cùng tuổi, toàn đồ bỏ đi!
Thế hệ thứ hai của các công thần, toàn là đồ bỏ đi!
Lưu Doanh nghĩ đến tương lai của Đại Hán, nỗi buồn dâng lên từ đáy lòng, thật sự là một vị minh quân lo nước lo dân.
Lữ Trĩ ghé vào tai Lưu Bang nhỏ giọng nói: "Doanh nhi khi thì cau mày khi thì thở dài, biểu cảm thay đổi liên tục kỳ quái vô cùng, có phải bị bóng đè rồi không?"
Lưu Bang liếc nhìn đứa con trai nghịch ngợm khi thì than thở, khi thì nổi trận lôi đình, tự mình không biết đang diễn cái gì: "Nó chắc là đang nghĩ đến mấy chuyện quậy phá, không cần lo lắng. Với tính tình của nó, ai mà bóng đè được nó? Ngay cả ma quỷ cũng không chịu nổi nó."
Trong lòng Lữ Trĩ không chắc chắn được là trượng phu đang chê bai Lưu Doanh hay khen ngợi Lưu Doanh.
Bà thở dài nói: "Doanh nhi vẫn quá nghịch ngợm, nếu giống như Phì Nhi thì tốt biết mấy."
Lưu Bang bật cười: "Nàng nói ngược rồi, nếu Phì Nhi có thể học được hai ba phần bản lĩnh của Doanh nhi, ta sẽ không phải lo lắng cho tiền đồ của nó. Nàng đừng thấy Doanh nhi nhỏ, trong lòng không giấu được chuyện, liền cho rằng Doanh nhi ngu ngốc. Ngược lại, đây chính là biểu hiện của việc nó quá thông minh."
Trong lòng Lữ Trĩ hài lòng. Quả nhiên nhi tử mình trong lòng trượng phu mới là tốt nhất.
Trong lòng bà hài lòng, nhưng miệng vẫn tiếp tục khiêm tốn: "Nhưng ta vẫn cảm thấy đứa trẻ ngoan ngoãn như Phì Nhi thì tốt hơn."
Lưu Bang đứng dậy: "Nàng đừng để Doanh nhi nghe thấy lời này, nó nhất định sẽ đi bắt nạt Phì Nhi."
Lưu Doanh càng nghĩ càng tức giận, nghĩ đến đám công thần thế hệ thứ hai vô dụng của Đại Hán, liền hận không thể trên dưới trái phải dùng Giáng Long Thập Bát Chưởng, lại bị Lưu Bang ấn vào đỉnh đầu.
"Con đang nhảy nhót cái gì?" Lưu Bang ngăn cản con trai đang nhảy loạn, "Vừa ăn cơm xong, đừng nhảy nhót lung tung, sẽ bị đau bụng."
Lưu Doanh hất tay cha mình ra: "Con đang nghĩ, bạn bè cùng trang lứa ngoại trừ con ra, đều là đồ bỏ đi, thật là tức chết đi được!"
Lưu Bang: "..."
Lưu Bang: "Ồ."
Lưu Bang: "Ngay cả tiểu nữ nhi của Tiêu bá phụ con cũng đánh không lại, con cũng là đồ bỏ đi."
Lưu Bang vừa nhắc đến, Lưu Doanh lập tức đau lòng.
Mỗi người đều có đối thủ truyền kiếp của riêng mình, giống như Ngọa Long Phượng Sồ (*), Đông Tà Tây Độc... À, ngươi nói ví dụ đưa ra không liên quan đến đối thủ truyền kiếp? Kệ nó đi, tóm lại đại khái là như vậy, Lưu Doanh cũng có một đối thủ truyền kiếp.
(*) Người đời Tam Quốc gọi Ngọa Long là Gia Cát Lượng, Phượng Sồ là Bàng Thống.
Từ nhỏ, trong số những người cùng tuổi hắn đã đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, giờ thấy mình đã sắp xưng vương xưng bá, lại bị Tiêu Tráng Tráng cùng tuổi chặn đứng bá nghiệp đế vương.
Lưu Doanh nghĩ đến đây, càng thêm phẫn uất.
Hắn nỗ lực cày phó bản kỹ năng như vậy, mục tiêu ngắn hạn chính là đánh bại Tiêu Tráng Tráng, giành lại ngai vàng của trẻ con.
"Cha cứ đợi đấy, một hai tháng nữa con sẽ đánh bại nàng!" Lưu Doanh thẹn quá hoá giận nói, "Con muốn nàng nhận con làm đại ca!"
Lưu Bang vừa cười vừa đội mũ tre lên, vuốt vuốt chòm râu được chăm sóc hết sức xinh đẹp: "Vậy thì con phải nhanh lên đấy. Đợi đến khi nàng bảy tuổi, con sẽ không còn cơ hội đánh thắng nàng nữa. Đi thôi, ta dẫn con đi xin lỗi Lưu Dao. Ta tè vào mũ của nho sinh, con tè lên thẻ tre của nho sinh, con đúng là con của ta."
Lưu Doanh đang định hỏi tại sao đợi đến khi Tiêu Tráng Tráng bảy tuổi, hắn sẽ không thể đánh bại nàng nữa, thì bị nửa câu sau của Lưu Bang thu hút sự chú ý, quên mất điều mình muốn hỏi ban đầu: "Cha, chẳng phải cha nói chuyện cha tè vào mũ của nho sinh là giả sao? Hơn nữa con còn chưa tè thì đã bị cha lôi về phòng rồi, con không giống cha."
Nụ cười của Lưu Bang tắt hẳn, búng mạnh vào trán Lưu Doanh một cái.
"Ui da." Lưu Doanh ôm đầu ngồi xổm xuống.
Lữ Trĩ thở dài, dọn dẹp bát đĩa, không nỡ nhìn nhi tử ngốc nghếch.
Lưu Bang khoanh tay lạnh lùng nói: "Quả nhiên con biết sách của Lưu Giao giấu ở đâu, cố ý chọc giận Lưu Giao."
Thất sách! Bị gài bẫy rồi!
Lưu Doanh cứng miệng: "Con không biết cha đang nói gì."
Lưu Bang không tranh luận dài dòng với Lưu Doanh. Ông đưa tay kéo Lưu Doanh dậy: "Đừng quá nghịch ngợm."
Lưu Doanh nghi ngờ nhìn phụ thân mình. còn cho là dù mình không bị đánh một trận, thì ít nhất cũng bị lải nhải một hồi. Vậy mà lại kết thúc rồi? Cha không mắng hắn nữa?
Lưu Bang thật sự không định mắng Lưu Doanh nữa.
Ông đã phát hiện ra, mắng mỏ đối với Lưu Doanh không có tác dụng gì. Cho dù có đánh Lưu Doanh, thì vài ngày sau Lưu Doanh lại chứng nào tật nấy, hoàn toàn không nhớ.
Trải qua quan sát, Lưu Bang cuối cùng cũng tìm được hình phạt tạm thời khiến Lưu Doanh nhớ được trừng phạt.
Lưu Doanh được Lưu Bang dẫn đến chỗ Lưu Giao, rất ngoan ngoãn thành khẩn xin lỗi Lưu Giao, cũng làm cho Lưu Giao cảm thấy xấu hổ.
Người thành thật Lưu Giao đã coi chuyện tối qua là do mình thần kinh quá nhạy cảm, làm quá chuyện bé xé ra to. Lưu Doanh vừa xin lỗi, hắn ta cũng xin lỗi, dái tai đỏ lên vì xấu hổ.
Lưu Doanh thích người thật thà, hắn đảo mắt liên tục, trong lòng đang ấp ủ ý đồ xấu.
Lưu Bang liếc nhìn đôi mắt đảo liên tục của Lưu Doanh, nhếch mép cười: "Doanh nhi ban đêm đi dạo, chắc chắn là ban ngày tinh thần quá sung mãn, không tĩnh tâm được. Ta nghe nói viết chữ là tĩnh tâm nhất, thư pháp lại là bộ mặt của kẻ sĩ trên con đường làm quan, mời tứ đệ giám sát Doanh nhi, để Doanh nhi mỗi ngày viết một nghìn chữ lớn."
Lưu Giao còn chưa kịp nói, Lưu Doanh đã gân giọng thét lên: "Cha, người đang gϊếŧ con!"
Lưu Giao: "???" Sao viết một nghìn chữ lớn lại là gϊếŧ người?
Lưu Bang móc móc lỗ tai, lười biếng nói: "Có người nào đó nói muốn đi Hàm Dương, tháng sau ta vừa hay phải đi Hàm Dương, có muốn đi theo không?"
Lưu Doanh hít sâu một hơi: "Người dùng cái này để dụ dỗ con?!"
Lưu Bang nói: "Bây giờ tâm trạng ta tốt, một nghìn chữ lớn là đủ rồi. Đợi lát nữa tâm trạng ta không tốt..."
Lưu Doanh nhảy lên đá vào đầu gối của cha mình, cắt ngang lời cha: "Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy! Đã nói mỗi ngày một nghìn chữ lớn thì là mỗi ngày một nghìn chữ lớn, không được nuốt lời!"
Lưu Bang phủi bụi trên đầu gối: "Một lời đã định."
Lưu Giao gãi đầu. Mỗi ngày viết một nghìn chữ, còn cần phải dùng Hàm Dương để dụ dỗ sao? Chẳng phải có thể viết xong dễ như trở bàn tay sao?