Kỷ Minh: "..."
Trì Nhiên chống cằm cười tủm tỉm nhìn Tịch Phong, ánh mắt rơi vào dái tai vẫn còn hơi sưng đỏ của anh, sư huynh luôn cẩn thận, chắc chắn đã phát hiện ra dấu răng trên dái tai, cậu không tin anh không tò mò.
Tuy sư huynh bị mất trí nhớ, nhưng vẫn là cái tính cách núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà không đổi sắc mặt, trên mặt không nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Nhưng không sao, chút bản lĩnh nắm bắt sư huynh này cậu vẫn có, cậu chính là người có thể leo lên giường sư huynh, coi tai sư huynh như chân giò mà gặm.
Tịch Phong bị người bên cạnh nhìn chằm chằm hồi lâu, mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn lại, Trì Nhiên cười toe toét với anh.
Yên tâm đi, sư huynh, kinh hỉ của huynh còn ở phía sau đấy.
Huynh sẽ nhanh chóng có ba đứa con nhỏ đáng yêu thôi, có phải rất mong chờ không?
----
Năm người ăn cơm, Kỷ Minh gọi mười mấy món, món bò cạp chiên cố ý đặt trước mặt Tịch Duệ, Tịch Duệ trừng mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó xoay đĩa đi.
Trên bàn ăn bốn người còn lại đều có suy nghĩ riêng, tâm tư không đặt vào việc ăn uống, chỉ có Trì Nhiên, ăn uống ngon lành, vừa ăn vừa khuyên bọn họ: "Ăn đi, sao mọi người không ăn?"
Trần Thác nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ăn nhiều vào đi."
Trì Nhiên cười cười, cầm đũa gắp một miếng sườn đặt vào đĩa trước mặt Tịch Phong, "Sư... Tịch tổng, ăn nhiều một chút."
Thấy vậy, Tịch Phong hơi cụp mắt xuống, trực tiếp đặt đũa xuống, tỏ ý mình đã ăn xong.
Trì Nhiên lại gắp miếng sườn về, "Đừng lãng phí."
Kỷ Minh rất nghi ngờ tư liệu mình điều tra trước đó có sai sót, không điều tra ra được cậu thiếu gia giả nhà họ Trì này mắc chứng tự kỷ giao tiếp à?
Tịch Duệ còn muốn xúi giục Kỷ Minh đi "Xin đừng trách móc" đặt đơn, thì điện thoại di động đổ chuông, vì vậy vui vẻ nghe điện thoại đi ra ngoài: "Anh yêu, em đang ăn cơm đây, anh đang làm gì vậy? Em nhớ anh quá..."
Nghe thấy giọng nói dịu dàng như sắp nhỏ ra nước của Tịch Duệ, sắc mặt Tịch Phong lại sa sầm thêm vài phần.
Thấy cửa đóng lại, Kỷ Minh vội vàng hỏi Trần Thác: "Thế nào, nhìn ra được gì chưa?"
Trần Thác lắc đầu, nói thật: "Đại tiểu thư thần trí rất tỉnh táo, chắc không phải bị bỏ bùa mê thuốc lú."
"Sự thay đổi hành vi của con người đại khái chia làm mấy trường hợp, thường gặp nhất chính là bị bỏ bùa mê thuốc lú, cũng là dễ nhìn ra nhất, lại có một loại là bị quỷ quái mượn xác, loại này ngoài hành vi kỳ quái ra, "người" này quanh thân sẽ có quỷ khí hoặc linh khí, cũng rất dễ nhìn ra, tiếp theo là hạ cổ, nam nữ thường gặp nhất chính là tình cổ, người bị hạ cổ nếu phản bội người hạ cổ sẽ đau đớn không chịu nổi..."
Tịch Phong hơi nhíu mày, ý của Trần Thác nói như vậy chính là mấy trường hợp này đều đã loại trừ.
Nhưng anh luôn có một loại trực giác, Tịch Duệ không bình thường, còn tại sao trực giác này lại mãnh liệt như vậy thì không biết được.
Thấy sắc mặt tổng tài không tốt, Kỷ Minh nhìn về phía người đang vùi đầu khổ ăn: "Trì tiên sinh có biết Trì Sinh có chỗ nào không ổn không?"
"Tôi?" Trì Nhiên ngẩng đầu lên.
Kỷ Minh cười nói: "Một số gia tộc sẽ có vật gia truyền hoặc bí mật gì đó, cậu có nghe nói qua không?"
Trì Nhiên bưng cốc nước bên cạnh lên uống một hớp, sau đó cười nói: "Nhà họ Trì có bí mật hay không tôi không biết, nhưng các anh không phải là muốn biết đại tiểu thư có vấn đề hay không sao, rất đơn giản."
Ba người trên bàn đồng thời nhìn về phía cậu, Trần Thác kinh ngạc nói: "Cậu có cách?" Anh ta cũng không nhìn ra được, Trì Nhiên lại có thể nhìn ra được?
Lúc này cửa bị đẩy ra, Tịch Duệ đi vào: "Anh, em còn có việc, đi trước đây." Nói xong cầm túi xách xoay người đi ra ngoài, sợ anh trai cô lên tiếng giữ cô lại.
Trì Nhiên vội vàng đứng dậy, sải bước đi theo sau Tịch Duệ, trong tay cầm một cây kéo nhỏ vừa lấy ra từ túi Càn Khôn không chút do dự cắt một nhát vào đuôi ngựa của Tịch Duệ.
Kỷ Minh và Trần Thác tận mắt nhìn thấy đuôi ngựa xinh đẹp của Tịch Duệ lập tức bị khuyết một mảng, mí mắt giật giật.
Tịch Duệ cảm giác được điều gì đó, dừng bước quay đầu lại, nhìn thấy Trì Nhiên đang đi theo phía sau mình, nhíu mày: "Cậu làm gì vậy?"
Trì Nhiên giấu bàn tay đang nắm tóc ra sau lưng, cười hì hì: "Tiễn cô."
"Tôi cần cậu tiễn sao?" Tịch Duệ nghiến răng nghiến lợi, mấy người đàn ông trong phòng không nhìn ra tên trà xanh nhỏ này, cô lại nhìn rõ ràng.
Tịch Duệ nhỏ giọng nói: "Anh trai tôi không thích đàn ông, cậu hết hy vọng đi."
Nói xong câu này, Tịch Duệ hất đuôi ngựa bị khuyết của mình xoay người bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Trì Nhiên thầm nghĩ, anh trai cô có thích đàn ông hay không thì liên quan gì đến tôi?
"Cắt tóc làm gì?" Kỷ Minh nhắc nhở cậu, "Tóc của phụ nữ là mạng sống, đợi đại tiểu thư phản ứng lại, cô ấy sẽ tìm cậu gây phiền phức đấy."