Hai buổi phỏng vấn xong đã gần mười một giờ, Trì Nhiên lại quay về cổng Tịch Thị, lần này cậu không đến gần, trốn tránh bảo vệ nấp ở góc tường, buổi trưa người trong công ty ra ra vào vào vẫn không thấy bóng dáng Tịch Phong.
Trì Nhiên tùy tiện mua một cái bánh mì lót dạ, buổi chiều lại đến trung tâm việc làm, vừa xuống xe đã nhìn thấy An Đinh.
An Đinh hưng phấn chào hỏi cậu: "He he, anh định đến công ty chúng tôi sao?"
Vừa nhìn thấy cậu ta Trì Nhiên liền nhớ đến con ếch bò lớn, chạy biến đi.
Lần này vào trung tâm việc làm, Trì Nhiên cố ý không đi về phía Trần Thác, mà đi sang sảnh lớn bên kia, bên đó có tuyển nhân viên giao hàng, Trì Nhiên cảm thấy giao đồ ăn hoặc giao hàng cũng được, tuy mệt một chút, nhưng kiếm được cũng kha khá.
Trì Nhiên tiến lên hỏi hỏi, liền bất đắc dĩ, làm cái này cần phải tự chuẩn bị xe điện.
Trì Nhiên không có xe, cũng không có tiền.
Khỉ thật, đúng là một đồng tiền cũng làm khó anh hùng hảo hán.
Trì Nhiên dứt khoát lưu lại một số điện thoại của cai thầu công trường, cậu quyết định ngày mai đến công trường làm một ngày, một ngày ba trăm tệ, trước tiên kiếm tiền rồi tính sau.
"Sáng mai bảy giờ, tập trung ở trạm xe buýt bên cạnh trung tâm việc làm, đừng đến muộn, muộn là tìm người khác đấy."
Từ trung tâm việc làm đi ra, bốn giờ chiều, Trì Nhiên lại quay về Tịch Thị, hôm nay ở chỗ này không đợi được, ngày mai cậu sẽ đến bộ phận nghiên cứu và phát triển ở đó đợi, không, phải đợi ngày mốt, ngày mai cậu phải đi làm.
Không biết có phải Trì Nhiên quá thành tâm hay không, cậu thật sự nhìn thấy Tịch Phong.
Lúc này mới bốn giờ rưỡi chiều, chưa đến giờ tan tầm, chiếc xe thương vụ màu đen dừng trước cửa công ty, bảo vệ đứng trước cửa kính mở cửa, Tịch Phong cùng một người đàn ông đi ra, tài xế mở cửa xe, hai người đang định lên xe.
Trì Nhiên vì sợ bảo vệ, cho nên vẫn luôn nấp ở góc tường, lúc này lập tức xông ra: "Sư huynh..."
Bảo vệ kia không biết có mấy con mắt, vừa vặn chắn trước mặt Trì Nhiên: "Lại là cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tịch Phong đã lên xe, chiếc xe chạy đi.
Bảo vệ nhìn Trì Nhiên với ánh mắt đầy cảnh giác, tay nắm chặt bộ đàm, nếu Trì Nhiên có bất kỳ hành động quá khích nào, anh ta sẽ lập tức báo cảnh sát.
Nhưng người đối diện như bị sét đánh, ngây người một lúc, rồi im lặng quay người bỏ đi.
Tịch Phong chắc chắn không phải là sư huynh, nếu là sư huynh, chỉ cần ở trong phạm vi mười mét, sư huynh luôn có thể tìm thấy cậu ngay lập tức, huống chi vừa rồi cậu gọi to như vậy, anh ấy nhất định đã nghe thấy, sư huynh không thể nào không nhận ra giọng nói của cậu.
Trì Nhiên hít hít mũi, hốc mắt ươn ướt, cảm thấy rất khó chịu.
Trong xe thương vụ, Tịch Phong nhìn vào gương chiếu hậu, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng quay đi của Trì Nhiên, trông có vẻ hơi cô đơn.
Thư ký Kỷ Minh thấy vậy liền hỏi: "Tổng giám đốc quen người đó sao?"
Vừa rồi tiếng gọi "sư huynh", hai người bọn họ đều nghe thấy.
Những người lấy danh nghĩa sư huynh đệ trong trường học để tìm đến cửa không ít, vì vậy Kỷ Minh cũng không để ý, chỉ là lần này hình như có chút khác biệt, trước đây tổng giám đốc chưa bao giờ nhìn những người này lấy một cái.
Tịch Phong cúi đầu nhìn máy tính bảng trong tay, thản nhiên nói: "Không quen."
Xe chạy được vài phút, Tịch Phong lại ngẩng đầu: "Vừa rồi cậu có ngửi thấy mùi hương gì không?"
Kỷ Minh ngửi ngửi: "Không có mùi gì cả, tổng giám đốc ngửi thấy gì sao?" Tổng giám đốc của bọn họ đặc biệt nhạy cảm với mùi hương, vì vậy trong xe luôn được dọn dẹp sạch sẽ, không dùng một chút nước hoa nào.
Tịch Phong lắc đầu: "Không có gì." Có lẽ là ngửi nhầm.
---
Trì Nhiên sợ các con lo lắng, không nói chuyện này cho ba đứa nhỏ, chỉ nói mình không gặp được người.
"Yên tâm đi, ba nhỏ, nhất định sẽ tìm được ba lớn." Tiểu nhân ngư an ủi cậu, "Trước đây ba lớn đã nói, chỉ cần ba nhỏ xuất hiện trong phạm vi mười mét quanh ông ấy, ông ấy nhất định sẽ phát hiện ra."
Trì Nhiên: "..." Con trai à, con thật sự đâm thẳng vào tim ba rồi.
"Cũng chưa chắc." Tiểu cương thi vẫn rất lý trí, "Đó thường là lúc ba nhỏ phiền phức, ba lớn trốn ba nhỏ, cho nên radar đặc biệt chuẩn, nếu ba nhỏ không phiền phức, lúc ba nhỏ đi đến phía sau ba lớn che mắt ông ấy để hù dọa thì ba lớn đều không phát hiện ra."
"???? Nói quá đúng." Trì Nhiên vừa bị đả kích vừa cảm thấy dâng lên một tia hy vọng, ôm tiểu cương thi hôn một cái, "Tiểu vương gia sao con lại đáng yêu như vậy chứ."
Tiểu cương thi: "..." Dám nói bổn tiểu vương gia đáng yêu ngươi là người đầu tiên.
"Con cũng đáng yêu, con cũng đáng yêu." Tiểu nhân ngư nhào tới ôm cổ Trì Nhiên, "Con mới là người đáng yêu nhất, ba nhỏ mau hôn con."