Người đàn ông gọi chàng trai trẻ lúc trước vào, bảo cậu ta lái xe đưa Trì Nhiên đi.
Chàng trai trẻ tên An Đinh, vui vẻ đi theo sau Trì Nhiên: "Tôi cảm thấy chúng ta nhất định sẽ trở thành đồng nghiệp, thật đấy, đến công ty chúng tôi đi, không khí công ty chúng tôi rất tốt."
Trì Nhiên liếc nhìn cậu ta: "Công ty các anh không tuyển được người à?" Thái độ nhân sự như vậy thật sự hiếm thấy.
"Đúng vậy, rất khó tuyển người, người phù hợp điều kiện không có mấy." An Đinh lại liếc nhìn ba đứa trẻ được Trì Nhiên dắt theo, hiếm khi có cả con nhỏ, ha ha ha...
Trì Nhiên: "Ồ..." Cậu lại cảm thấy mình bị lừa.
Lúc lên xe, Trì Nhiên vỗ vai An Đinh: "Hy vọng chúng ta có thể làm việc cùng một công ty." Nếu để cậu phát hiện bọn họ đang lừa anh, vậy chuyện hôm nay chưa xong đâu, đừng trách cậu thả rông lũ trẻ.
Khu chung cư là khu mới, khá rộng, tổng cộng mười mấy tòa nhà, An Đinh lái xe vào đi nửa vòng rồi dừng trước tòa nhà số chín.
Tòa nhà số chín này chắc là tòa nhà đẹp nhất của khu chung cư, chỉ có một đơn nguyên.
"Tầng 8 phòng 201, tôi không lên đâu, anh tự lên đi, tôi trông trẻ cho anh." An Đinh nói.
Trì Nhiên lại cảnh giác, chẳng lẽ bọn họ nhắm vào ba đứa con của cậu?
"Không cần đâu, tôi đưa chúng nó lên cùng." Trì Nhiên không muốn để lũ trẻ rời khỏi tầm mắt của mình.
Nhà mới chắc là đang được trang trí, vì vậy cửa chính ở tầng trệt đang mở, Trì Nhiên dẫn ba đứa trẻ đi vào.
Trong thang máy, Trì Nhiên dặn dò chúng: "Lát nữa phải ngoan ngoãn, nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải tự bảo vệ mình."
"Biết rồi." Tiểu Cương Thi liếc nhìn cậu, càu nhàu, "Chúng con đều có thể tự bảo vệ mình, chỉ có ba là không thể tự bảo vệ mình."
Trì Nhiên: "..." Tim như bị dao đâm vậy, con trai ngoan của ba à.
Bị đâm tim, Trì Nhiên tiếp tục gánh vác trách nhiệm của một người cha, nói với Tiểu Tang Thi: "Lát nữa nếu gặp kẻ xấu, con cứ đánh chúng, nhưng nhất định đừng đánh vỡ đầu chúng, nếu không con sẽ bị bắt đi tù, sau này sẽ không gặp được chúng ta nữa."
Tiểu Tang Thi gật đầu: "Con biết rồi." Những lời này ba nhỏ và ba lớn đã dặn dò rất nhiều lần, vì vậy mỗi lần đánh nhau cậu đều kiềm chế sức lực.
"Nếu người ta đông quá đánh không lại thì chúng ta chạy, biết chưa?" Trì Nhiên nghĩ nghĩ rồi lại nói, "Ba nhỏ chạy chậm, các con chạy thì đừng quên ba nhé." Lỡ như thật sự là giao dịch tìиɧ ɖu͙©, cậu bị bỏ lại đó thì sao?
"Yên tâm đi, ba nhỏ, con cõng ba chạy." Tiểu Tang Thi giơ hai cánh tay nhỏ xíu cho Trì Nhiên xem.
Trì Nhiên liếc nhìn tấm gương trong thang máy, cậu cao một mét tám ba, còn Tiểu Tang chưa bằng chiều dài chân cậu... Cõng có vẻ không khả thi lắm...
"Ngốc quá, chân ba ấy dài như vậy, sao mà cõng được?" Tiểu Cương Thi bĩu môi, "Hay là bẻ gãy chân trước khi cõng?"
Trì Nhiên: "!!!" Con bạo lực như vậy có thật sự tốt không?
"Đúng rồi." Tiểu Nhân Ngư nghiêng đầu suy nghĩ, "Vậy để ba nhỏ ngồi trên đầu Tiểu Tang Thi đi, để Tiểu Tang Thi nâng ba nhỏ chạy."
Ba đứa trẻ nhìn Trì Nhiên từ trên xuống dưới, đồng loạt gật đầu, ý kiến này không tồi.
Bốn ba con bàn bạc xong đường lui, thang máy cũng đã đến tầng tám, mấy người ra khỏi thang máy bấm chuông cửa phòng 8201.
---
Không có ai trong nhà mở cửa, ngược lại có một người đàn ông mặt mũi đầy lo lắng đi ra từ cầu thang: "Các người đến rồi, nhanh nhanh nhanh, mau giúp tôi xử lý một chút."
Trì Nhiên ngẩn người: "Xin hỏi, có phải ngài đã đặt đơn trên ứng dụng Xin Đừng Để Ý..."
"Phải phải phải, chính là tôi." Người đàn ông vội vàng lấy chìa khóa mở cửa, "Phiền các người giúp tôi xử lý một chút, trưa nay mua về để trong bếp, tôi chỉ tắm rửa một lát mà ra đã thành ra thế này."
"???" Trì Nhiên ngơ ngác, chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã đẩy anh vào nhà, "Anh xem, anh xem..."
"Xem cái gì? Chẳng phải chúng ta nên nói chuyện trước... Á á á á, má ơi..." Trì Nhiên nhảy dựng lên, "Má ơi, cái quái gì thế này?"
Trong nhà có hai con ếch bò cao bằng nửa người đang nhảy loi choi, một con ếch bò nhảy tới, cái mặt trơn nhẫy dí sát vào mặt Trì Nhiên, Trì Nhiên chân mềm nhũn ngã dúi dụi vào tường, hơi thở yếu ớt, run rẩy nói: "Tang Thi, Tang Thi ơi, mau cõng ba nhỏ chạy... A..."
Trì Nhiên sợ những sinh vật không có lông, ví dụ như rắn, ếch, chuột, tắc kè...
Lúc này, toàn thân cậu nổi da gà, muốn chạy nhưng chân mềm nhũn không nhúc nhích nổi.
Hai con ếch bò to lớn trong nhà vẫn đang nhảy nhót, cái lưỡi thè ra như muốn liếʍ vào mặt Trì Nhiên, nước bọt chảy xuống khóe miệng...
Trì Nhiên: "..." Xong rồi, mình sắp chết rồi, mình sắp chết rồi, sợ quá, sợ quá...
Sư huynh, cứu mạng...
Nghe thấy Trì Nhiên nói chạy, ba đứa nhỏ tưởng cậu gặp nguy hiểm gì, lập tức xông lên định khiêng người ba già của chúng chạy, nhưng... trong nhà chỉ có hai con ếch bò biến dị, không hề có tính uy hϊếp.