Trì Nhiên còn muốn mua một cái nồi cơm điện, nhưng nồi cơm điện một cái đã hơn hai trăm tệ, cậu hơi xót ruột.
"Còn cái nào rẻ hơn nữa không?" Trì Nhiên mặt dày hỏi.
Chị Vương không nhìn nổi nữa, quay người đi vào trong nhà: "Cậu đợi đấy."
Một lúc sau, chị Vương ôm một cái nồi cơm điện đi ra: "Đây là cái nhà tôi dùng trước đây, đổi cái mới rồi nên cất đi không dùng nữa, không hỏng đâu, nếu cậu không chê thì cứ lấy về dùng tạm."
"Thế thì ngại quá... Cảm ơn chị Vương, sau này em có tiền nhất định sẽ trả chị." Trì Nhiên suýt nữa thì khóc, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt bụng a.
Trì Nhiên cảm ơn rối rít rồi rời đi, chị Vương thở dài: "Cậu nói xem tôi lấy của cậu ấy hai trăm tệ sao lại thấy áy náy thế nhỉ."
"Thế thì trả lại cho người ta đi." Ông chủ đang chơi game đánh bài, đầu cũng không ngẩng lên.
"Làm sao tôi trả?" Chị Vương trừng mắt nhìn ông ta, "Tôi nói với cậu ấy là, tôi giúp cậu ấy tìm nhà, lấy của chủ nhà hai trăm tệ tiền hoa hồng à?"
"Tôi phát hiện ra bà thật là thú vị." Ông chủ ngẩng đầu trừng mắt nhìn bà, "Đã lấy của người ta thì cứ yên tâm mà nhận, áy náy thì trả lại cho người ta, ở đây lải nhải cái gì, người ta mà trả trước ba tháng, bà còn kiếm được bốn trăm tệ ấy chứ... Hơn nữa, tiền cũng đâu phải cậu ta đưa..."
"Này, cái ông chồng này, ông còn dạy đời tôi rồi đấy, giỏi rồi có phải không..."
...
Chuyện xảy ra trong tiệm tạp hóa Trì Nhiên không hề hay biết, cậu xách túi lớn túi nhỏ trở về nhà, tâm trạng rất tốt bắt đầu nấu cơm.
Tay nghề nấu nướng của Trì Nhiên cũng khá ổn, đương nhiên, không phải ngay từ đầu đã giỏi, mà là luyện tập được trong sách.
Là một kẻ phế vật bám đùi sư huynh, Trì Nhiên rất tự biết mình, nếu sư huynh chê cậu vướng víu rất có thể sẽ bỏ rơi cậu, vì vậy cậu quyết định nắm bắt dạ dày của sư huynh.
Nấu ăn còn dễ hơn vẽ bùa nhiều, cho nên sư huynh mặc dù nhìn cậu cái đồ phế vật này trăm ngàn lần khó chịu, vẫn nhịn cậu.
Trì Nhiên nấu đầy một nồi cơm trắng, lại làm thêm một nồi thịt kho tàu, cộng thêm hai món rau xào, cả nhà ngồi trong sân nhỏ ăn bữa cơm ra trò đầu tiên sau khi xuyên không trở về.
Ba đứa nhóc đặt năm bộ bát đũa trên bàn, cả nhà quây quần ngồi xuống, chừa lại chỗ trống đối diện Trì Nhiên.
Trì Nhiên khẽ ho một tiếng: "Là chủ gia đình, ba có hai điều muốn nói."
Ba đứa nhóc ngoan ngoãn ngồi im, chờ Trì Nhiên răn dạy.
Từ trước đến nay, trước mỗi bữa ăn đều là sư huynh trách phạt bọn họ, bây giờ đến lượt Trì Nhiên làm chủ, mở miệng ấp úng nửa ngày, phất tay: "Thôi, ăn cơm đi."
"Hoan hô, cha lớn ăn cơm, cha nhỏ ăn cơm." Ba đứa nhóc đồng thanh reo hò, đợi Trì Nhiên vừa động đũa liền lập tức ăn ngấu nghiến.