Mấy người đều không có quần áo để thay, Trì Nhiên liền nhét mấy đứa nhỏ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vào trong chăn, đang định đi giặt quần áo thì ông lão lại đến gõ cửa, đưa cho anh mấy bộ quần áo trẻ con sạch sẽ: "Đây là quần áo cháu trai tôi mặc hồi trước, nếu cậu không chê thì cho bọn nhỏ thay."
Cận Nhiên suýt chút nữa thì cảm động đến phát khóc, ông lão này đúng là thần tiên sống!
Sau khi cảm tạ tiễn ông lão đi, Cận Nhiên nhìn đống quần áo, ánh mắt ông lão thật tốt, quần áo cho ba đứa nhỏ không lớn không nhỏ, vừa vặn mặc vừa, hơn nữa bên trong còn có một chiếc áo phông người lớn, liếc mắt một cái là biết dành cho Cận Nhiên.
Tiểu Nhân Ngư vẫy đuôi cá nói: "Ông nội này tốt bụng quá đi!"
"Đáng tiếc là sống không được bao lâu nữa." Tiểu Cương Thi vương gia rất khó chịu với việc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nói chuyện cũng mang theo tiếng hừ lạnh.
Còn Tiểu Tang Thi chưa trải sự đời thì cười ngây ngô lăn lộn trên giường, từ trước đến nay nó chưa từng được ngủ trên chiếc giường thoải mái như vậy.
"Hả?" Cận Nhiên nhìn Tiểu Cương Thi, "Ý gì?"
Tiểu Cương Thi chỉ vào cây hạnh nhân to lớn ngoài cửa sổ: "Cây này mượn dương thọ của ông lão để tu luyện."
Cận Nhiên ba năm nay du ngoạn khắp nơi bắt yêu trừ ma trong nháy mắt đã hiểu ra, sau đó nhíu mày: "Vậy phải làm sao?"
????? Tiểu Cương Thi trợn to hai quầng thâm, "Ba hỏi con? Ba mới là đạo sĩ bắt yêu trừ ma chứ?"
Cận Nhiên: "..." Hình như là đạo lý này.
"Đây là một con tà linh mượn dương thọ của con người để tu luyện, mới chỉ bắt đầu tu luyện thôi, rất đơn giản, một lá bùa trừ linh là xong." Tiểu Cương Thi nói.
Cận Nhiên lục tung túi Càn Khôn nửa ngày, cũng không tìm được lá bùa nào hữu dụng, còn bùa trừ linh, cho dù tìm được, cậu cũng sẽ không dùng, đúng vậy, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cậu chính là phế vật như vậy, ngay cả cây có vấn đề cũng không nhìn ra.
Cận Nhiên ghé vào cửa sổ nhìn cây hạnh nhân sum suê lá cành nửa ngày, đưa tay hái một quả hạnh nhân cắn một miếng, ngọt thật.
Ngồi trên cửa sổ hái một đống hạnh nhân nhét vào túi Càn Khôn, Cận Nhiên vỗ tay: "Đốt thôi."
Cận Nhiên lấy bút lông và giấy vàng ra, dùng chu sa vẽ một lá bùa lửa, đây là bùa cơ bản nhất trong các loại bùa chú, ngày thường Cận Nhiên nấu cơm sẽ dùng đến, cho nên vẽ cũng thuần thục nhất.
Sáng sớm hôm sau, Cận Nhiên thu dọn đồ đạc dẫn theo ba đứa nhỏ xuống lầu trả phòng, gặp đạo diễn đang ăn sáng ở sân, thế là mặt dày mày dạn lại gần xin ăn ké một bữa sáng.
Đạo diễn thanh toán tiền công hôm qua cho Cận Nhiên, tổng cộng ba nghìn tệ.
"Sao nhiều vậy?" Cận Nhiên kinh ngạc.
"Thêm hai cảnh quay, không thể tính theo giá của quần chúng diễn viên được... Cho cậu thì cậu cứ cầm lấy đi."
Cận Nhiên biết, hôm qua mình đã bán thảm thành công.
"Cảm ơn đạo diễn". Cận Nhiên chân thành cảm ơn, trên đời này vẫn là người tốt nhiều a, ba nghìn tệ này đã giải quyết cho cậu một vấn đề lớn.
Ăn sáng xong, Cận Nhiên ném lá bùa lên cây, liền dẫn theo ba đứa nhỏ rời đi, có ba nghìn tệ này cậu có thể đi thuê một căn nhà để an cư trước đã.
Nhìn bóng lưng bốn cha con rời đi, đạo diễn thở dài: "Một người đàn ông nuôi ba đứa con cũng không dễ dàng gì."
"Đúng vậy." Ông lão không nhịn được cảm khái, "Nhưng mà chàng trai trẻ này nhìn qua cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, trẻ như vậy đã cưới ba người vợ sinh ba đứa con, cũng quá không coi trọng tình cảm rồi."
"Đúng vậy..." Đạo diễn tán đồng gật đầu, sau đó cảm thấy không đúng, đột nhiên quay đầu nhìn ông lão, "Gì mà ba người vợ, chẳng phải là vợ sinh ba đứa con rồi chết, tổ tiên đều là con lai sao?"
"Con lai gì? Chết gì?" Ông lão cũng ngơ ngác, "Cậu ta nói ba đứa con của cậu ta là do ba người mẹ khác nhau sinh ra..."
Hai người nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì, hình như là bị lừa rồi...
"A, cháy rồi, cháy rồi..." Không biết ai hô lên một tiếng, đạo diễn và ông lão quay đầu lại thì thấy cây hạnh nhân già trong sân không biết tại sao lại bốc cháy.
"Ôi chao ôi chao... Đây là thế nào đây..." Ông lão lo lắng đến mức không biết làm gì, "Nhanh cứu hoả đi, ngàn vạn lần đừng để cháy lan sang nhà..."
Chưa kịp để mọi người xách xô nước ra, cây hạnh nhân đã cháy rụi, mà căn nhà không hề hấn gì, ngay cả một chút dấu vết cũng không có, cứ như thể nơi này chưa từng có một cây hạnh nhân, vừa rồi cũng không có một cái cây nào bốc cháy.
Chứng kiến tất cả những điều này, đạo diễn há hốc mồm: "Đây là tự bốc cháy sao." Nếu như ai đó bất cẩn vứt tàn thuốc lá cũng không đến nỗi có uy lực lớn như vậy.
Nhưng mà cháy như vậy cũng thật là quá kỳ quái.
Ông lão muốn khóc cũng không ra nước mắt, lẩm bẩm: "Hạnh nhân của tôi còn chưa kịp hái đâu."