Bé Con Xuyên Sách Đi Tìm Ba Ba

Chương 9: Vì nghèo mà bán mình

Sau khi hỏi thăm xong, Trì Nhiên lại chen vào đám đông nghe ngóng.

"Có trẻ con nào không? Đóng vai tiểu cương thi, hai trăm tệ." Phó đạo diễn cầm loa hét.

"Có có có, con trai tôi." Lập tức có mấy người giơ tay, đồng thời kéo đứa bé đang cười ngây ngô bên cạnh lại.

Mắt Trì Nhiên lập tức sáng lên, hai trăm tệ, cậu đóng vai xác chết, tiểu cương thi đóng vai tiểu cương thi, ba trăm tệ là có ngay trong tay, tiền ăn cơm và chỗ ở tối nay đều có rồi.

Công việc này nhất định phải có được.

Mấy phụ huynh tìm kiếm con cái của mình ở khắp nơi để giành lấy vai diễn này, Trì Nhiên thì kéo ba đứa nhóc đến một góc khuất không ai nhìn thấy, sau đó lấy từ trong túi Càn Khôn ra bộ trang phục dành riêng cho tiểu cương thi.

"Nhanh lên nhanh lên, thay nó vào." Trì Nhiên bắt đầu cởϊ qυầи áo của tiểu cương thi.

"Ba muốn làm gì?" Tiểu cương thi đã lâu rồi không mặc bộ quần áo mặc khi từ trong mộ đi ra.

"Chúng ta tự lo liệu trang phục, nhất định sẽ đánh bại bọn họ." Trì Nhiên đội mũ lên đầu tiểu cương thi.

"Diễn kịch à, woa, ngầu quá." Tiểu nhân ngư đi theo Trì Nhiên và sư huynh trải qua nhiều thế giới nhất, nhìn thấy nhiều thứ nhất, nên biết cũng nhiều nhất, còn tiểu tang thi thì không có nhiều kiến

thức như vậy, không hiểu liền hỏi: "Diễn kịch là gì?"

"Chính là đóng giả thành người khác, đưa lên tivi cho người khác xem." Tiểu nhân ngư giải thích.

Tiểu tang thi không hiểu, tiểu cương thi thì hiểu, sau đó lập tức hất tay Trì Nhiên ra: "Hừ, muốn bổn vương gia làm trò cười, ba đang sỉ nhục con."

Trì Nhiên: "..." Được rồi, ngươi một tiểu thóc con còn biết nhiều như vậy, không có mạng vương gia, còn mắc bệnh vương gia.

Trì Nhiên đe dọa: "Có muốn ăn một trăm linh tám món ăn không? Có muốn bể bơi sang trọng không? Có ba trăm tệ này chúng ta mới có ăn có ở, nếu không sẽ phải lang thang đầu đường xó chợ xin ăn đấy, ngươi muốn làm trò cười hay làm ăn mày?"

Tiểu cương thi lại cứng đờ mặt, nó đường đường là một tiểu vương gia, có lòng tự trọng, không thể làm trò cười, cũng không thể làm ăn mày.

Tiểu nhân ngư chọc chọc tiểu tang thi, nhỏ giọng nói: "Nhanh khen nó đi, nhanh khen nó đi."

"Tại sao phải khen nó?" Tiểu tang thi không hiểu.

"Khen hắn để nó vui, mới có thể kiếm tiền mua đồ ăn cho chúng ta."

"Ồ." Tiểu tang thi đi tới nắm tay tiểu cương thi lắc lư, khuôn mặt nhỏ nhắn u ám nói: "Tiểu Cương, mi thật oai phong."

Trì Nhiên: "..."

"Lên tivi rất tốt." Tiểu nhân ngư nhón chân sờ sờ đầu tiểu cương thi, mềm mại nói: "Như vậy tất cả mọi người sẽ khen anh đẹp trai."

"Thật sao?" Tiểu cương thi ngại ngùng hỏi, rất nhiều người nói nó xấu xí, còn nói nó bị quầng thâm mắt.

"Đẹp trai mà." Tiểu Nhân Ngư cười híp mắt, "Cả thế giới này anh là đẹp trai nhất, tặng anh tim." Tiểu Nhân Ngư xòe bàn tay nhỏ mũm mĩm đặt lên đầu nghiêng đầu tạo thành hình trái tim.

"Vậy... Được rồi." Tiểu Cương Thi miễn cưỡng duỗi tay để Trì Nhiên thay cho nhóc bộ đồ cương thi.

Nhóc cũng biết mình không còn là tiểu vương gia nữa, nhóc chỉ là một Tiểu Cương Thi ăn không đủ no còn bị quầng thâm mắt.

Trì Nhiên: "..." Tiểu Nhân Ngư, bởi vì có con, thế giới này trở nên ấm áp, tặng tim.

Trì Nhiên để Tiểu Cương Thi lên cổ cho ngồi ngay ngắn, giơ nhóc lên đi vào giữa đám đông, hô to một tiếng: "Đạo diễn, nhìn bên này."

Bởi vì tiếng hô này, tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn sang, người đứng gần còn bị dọa lùi lại một bước: "Mẹ ơi, ở đâu ra Tiểu Cương Thi giống thật vậy?"

Mắt phó đạo diễn cũng sáng lên, vẫy tay với Trì Nhiên: "Lại đây."

Trì Nhiên dẫn theo mấy đứa nhỏ đi tới, cười nói: "Đạo diễn, nhìn phục trang đạo cụ của chúng tôi này, trang điểm cũng đã xong xuôi, lại nhìn quần áo của chúng tôi nữa, thêu tay hai mặt, không có cái nào chân thật hơn thế này đâu."

Đạo diễn đi quanh Tiểu Cương Thi vài vòng, liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, chính là cậu."

"Vậy đạo diễn, tôi đóng vai xác chết được không?" Trì Nhiên vội vàng tự tiến cử, "Tôi với cậu nhóc này cùng nhau."

Đóng vai xác chết cũng không cần yêu cầu gì, đạo diễn rất nhanh đồng ý, sau đó ồ lên một tiếng, nghi ngờ nói: "Sao tôi thấy cậu quen quen?"

"Thật sao?" Trì Nhiên cười hì hì, "Có thể những người đẹp trai đều giống nhau cả."

"Ha, cậu nhóc này tự tin thật."

Trì Nhiên thực sự thường xuyên lên báo, rất nhiều cư dân mạng cũng biết cậu, nhưng ấn tượng của mọi người về cậu đều dừng lại ở những tin tức như "Cậu ấm nhà họ Trì bị bắt cóc", "Cậu ấm nhà họ Trì lại gặp tai nạn xe", "Cậu ấm nhà họ Trì lại nhập viện", cậu không phải là minh tinh nổi tiếng, cũng không phải diễn viên, cũng không phải ngày nào cũng lên mạng xã hội quảng bá bản thân, cho nên ngoài đời rất nhiều người không nhận ra cậu.

Trì Nhiên rất thoải mái, cũng không sợ người khác nhìn, nhận ra thì nhận ra thôi, chỉ cần cậu không thừa nhận, người khác cũng chẳng làm gì được cậu.

"Đạo diễn, hay là đóng gói luôn hai đứa nhỏ này đi, trong đám xác chết cũng phải có trẻ con chứ, đúng không?"

"Con có thể đóng vai nàng tiên cá xinh đẹp." Tiểu Nhân Ngư chỉ tay sang bên cạnh, "Anh ấy có thể đóng vai zombie, con còn có đuôi cá nữa, siêu đẹp luôn."