Sau Khi Bị Dâng Lên Cho Đại Lão Phản Diện [Xuyên Thư]

Chương 5: Khó lòng kìm chế

Ngay khoảnh khắc linh lực được điều động trong kinh mạch, những ngọn lửa nhỏ âm ỉ khắp cơ thể đồng loạt bùng nổ!

Cảm nhận được cơn nóng rực dữ dội càng lúc càng lan tràn, hắn lập tức quyết đoán vội vàng ra lệnh trong đầu: “Giúp ta thoát thân.”

Hệ thống do dự một chút, nhưng vẫn cẩn thận xác nhận: “Ơ… Ngài chắc chứ?”

Dược tính trong cơ thể đang bùng phát theo cấp số nhân, hắn không có thời gian để đối đáp vô nghĩa.

Thẩm Tịch nhíu mày: “Nhanh lên!”

“…” Hệ thống phát ra vài tín hiệu vô nghĩa, có lẽ định khuyên can gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe theo: “Được rồi!”

Nghe thấy phản hồi từ hệ thống, Thẩm Tịch mới đáp lại lời đề nghị của Tạ Phù.

“Không cần.” Giọng hắn khàn đặc vì bị dược lực thiêu đốt: “Ta không có hứng thú với ngươi.”

Lời vừa dứt —

Xoẹt!

Trước mắt hắn chợt hoa lên.

Đen, vàng, trắng…

Những dải lụa thêu rực rỡ quấn quýt trong không trung.

Hai bộ y phục trong nháy mắt hóa thành từng mảnh vải vụn bay tán loạn.

Thẩm Tịch: “…”

Giọng nói ngoan ngoãn của hệ thống lại vang lên.

“Quyền hạn vàng dành cho người mới đã sử dụng hết!”

Dù không hiểu vì sao ký chủ lại lãng phí điều kiện quý giá vào chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng nó vẫn giữ tinh thần phục vụ tận tâm.

“Nhiệm vụ đang được mở khóa, xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi. Chúc ngài có một cuộc sống vui vẻ!”

“…………”

Thẩm Tịch giữa muôn vàn rối ren bỗng dành ra một giây để im lặng.

Sau đó, hắn nói với hệ thống: “Ý ta là giúp ta rời đi một cách an toàn.”

Hệ thống nhanh chóng trả lời: “Xin lỗi, ký chủ không đủ điểm tích lũy, không thể thực hiện dịch chuyển tùy ý.”

Dược tính bùng phát không ngừng, gặm nhấm chút lý trí còn sót lại của Thẩm Tịch. Nhưng so với câu trả lời vô nghĩa kia, nó vẫn chưa đủ để bào mòn sự kiên nhẫn của hắn.

Thẩm Tịch khẽ nhắm mắt, lặp lại từng chữ: “Ta đang nói về điều kiện. Thoát thân có nghĩa là giúp ta rời khỏi đây.”

Hệ thống im lặng đúng hai giây, lần này giọng điệu có chút chột dạ: “Xin lỗi, điều kiện đã được thực thi thành công, không thể hoàn tác.”

Thẩm Tịch lặng người, khó mà diễn tả thành lời.

Giữa những mảnh vải rơi lả tả, hắn nhìn về phía Tạ Phù.

Lạnh lùng trong mắt y đã dần bị cơn thịnh nộ vì bị trêu đùa chiếm lĩnh.

Bị một sức mạnh vô hình khống chế cử động, lại bị chính sức mạnh ấy xé rách y phục, y hoàn toàn bị áp chế một cách tuyệt đối. Nhưng tất cả những điều đó không sánh bằng sự nhục nhã lúc này.

Sự nhục nhã ấy khiến sát ý trong mắt Tạ Phù đối với Thẩm Tịch càng lúc càng đậm.

Thẩm Tịch cố nén hơi thở nóng rực, giữ lại chút lý trí cuối cùng.

Vừa dứt lời bảo rằng mình không hứng thú, ngay sau đó đã xé nát y phục người ta.

Lý trí còn sót lại đủ để hắn hiểu được sự căm hận của Tạ Phù với mình lúc này.

Và cũng đủ để hắn nhận ra rằng, với tính cách không bỏ qua bất cứ mối thù nào của đối phương, nửa đời còn lại mà hắn vừa nhặt được e rằng sẽ vô cùng thê thảm.

Ừm.

Có lẽ sau chuyện này, hắn nên suy nghĩ về đường chạy trốn thì hơn.



Rất nhanh.

Sợi dây ý thức vốn đã căng chặt hoàn toàn đứt đoạn.

Sự tỉnh táo trong mắt Thẩm Tịch bị khao khát nguyên thủy mang theo vệt máu mỏng cuốn trôi hoàn toàn.

Hắn nâng tay đặt lên lưng Tạ Phù, gối lên giữa hai chân y, siết chặt eo rồi lật người xoay thế.

Mái tóc bạc dài bay tán loạn trải rộng dưới thân, làm nổi bật gương mặt anh tuấn vô song nhưng lạnh lùng băng giá của Phượng Hoàng.

Đôi mắt vàng kim tuyệt mỹ trước mặt đầy tràn lửa giận, phản chiếu hai bóng hình nhỏ bé của Thẩm Tịch.

“Ta sẽ ghi nhớ ngươi —”

Giọng nói trầm thấp của Phượng Hoàng hòa lẫn một cơn lạnh lẽo rợn người, nhưng lời còn chưa dứt đã bị một ngón tay ấn chặt vào môi cắt ngang.

Ngón tay ấy lướt qua bờ môi, mạnh mẽ bẻ nghiêng khuôn mặt y áp xuống chiếc gối mềm, rồi tiếp tục trượt xuống, siết chặt sau gáy khẽ nâng lên.

Một bàn tay khác cũng không ngừng hành động, vô thức khóa chặt con mồi trong lòng, lực đạo thô bạo không cho phép giãy giụa.

Sát ý trong mắt Tạ Phù lập tức bùng lên!

Bất thình lình.

Một nụ hôn nóng bỏng, quấn quýt rơi xuống cổ họng đang bị ép ngửa lên của y. Yếu điểm bị khống chế, thân thể theo bản năng run rẩy không kiểm soát.

“……”

Bên trong đại điện.

Làn sóng nhiệt cuồn cuộn dâng trào, lan tràn không chút kiêng dè.

Tiếng thở dốc không thể kiềm chế dội vào tấm chăn mềm mại, dần trở nên hỗn loạn tùy ý bộc phát, tùy hứng buông thả dưới ánh vàng chói lóa như ban ngày.