Bé Sợ Xã Hội Xuyên Thành Vạn Người Mê

Chương 5: Lần đầu nghe cậu cảm ơn

Thậm chí là Thời Nhạc Tây còn chuẩn bị tâm lý sẽ bị từ chối lần nữa, nhưng chỉ thấy Ứng Hiểu Vũ nhìn mình bằng ánh mắt sáng lấp lánh, cực kỳ khách sáo lịch sự hỏi: “Tớ có thể chứ?”

Thời Nhạc Tây vội vàng nói: “Đương nhiên có thể! Tớ mua đồ ăn vặt cho mọi người ăn chung mà. Cậu tới ăn đi!”

Ứng Hiểu Vũ từ từ bước ra khỏi cánh cửa, Thời Nhạc Tây nghiêng người sang một bên, cậu ấy nhất thời có chút kích động, ngây người ra nhìn Ứng Hiểu Vũ một lát, sau đó mới phản ứng lại, cậu ấy vội vàng đi trước dẫn cậu tới bàn ăn. Lúc tới bàn ăn, cậu ấy lấy đồ trong hai cái túi to đặt trên bàn ra.

Ứng Hiểu Vũ đến gần thì thấy, trái cây nào cũng có, ngay cả dưa hấu chưa tới mùa cũng mua, còn có đồ ăn vặt, trái phải bày la liệt snack, một bàn đầy tràn.

“Cậu thích cái gì, tự mình chọn đi.”

Ứng Hiểu Vũ thấy cậu ấy nhiệt tình, cảm giác đầu choáng mắt hoa lại ập tới.

Cậu vẫn rất căng thẳng, nhưng cố gắng duy trì biểu cảm.

“Tớ lấy quả táo, có thể chứ?”

Thời Nhạc Tây đáp: “Đương nhiên là có thể.”

Nói xong, cậu ấy liền cầm táo nhét vào tay Ứng Hiểu Vũ, một quả không đủ, lại cầm thêm mấy quả, cuối cùng cậu ấy nhét toàn bộ táo đã mua vào ngực Ứng Hiểu Vũ.

Ứng Hiểu Vũ dùng tay nâng mấy quả táo ở trong ngực: “Đủ rồi, đủ rồi.”

“Cậu còn muốn ăn cái gì nữa?”

Thời Nhạc Tây thấy Ứng Hiểu Vũ đã chịu phản ứng lại mình, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội cố gắng làm thân chứ.

Thật ra, Ứng Hiểu Vũ không quá thích loại trái cây hay snack nào, tính cách cậu rất trầm, ngoại trừ cơm nước một ngày ba cữ, cậu chẳng ăn cái gì khác cả, cũng không nuốt trôi.

Mấy quả táo đối với cậu đã đủ rồi, nhưng nam sinh trước mặt lại quá nhiệt tình, cậu có chút ngượng ngùng khi phải trực tiếp từ chối cậu ấy, cậu cũng muốn sống chung hòa hợp với người ta nữa. Cậu rũ mi, quét mắt bàn ăn qua một lượt, nhìn túi snack khoai tây chiên vị chanh.

Thời Nhạc Tây lập tức đưa túi snack cho cậu, sau đó hỏi: “Còn muốn gì nữa không?”

Ứng Hiểu Vũ khựng lại một chút, cậu ngước mắt nhìn nam sinh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, nhiêu đây đủ rồi, cảm ơn cậu nhé.”

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”

Đây là lần đầu tiên Thời Nhạc Tây nghe được câu cảm ơn của Ứng Hiểu Vũ, vui nhiều hơn ngượng.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ lớn mở ra, lại có thêm một nam sinh đi đến.

Ứng Hiểu Vũ nhìn sang, vóc người nam sinh cũng rất cao, màu da hơi ngăm, mặc một cái áo thun sát nách rộng thùng thình, lộ ra đường cong cơ bắp rõ to trên cánh tay.