“Đi hong? Tối nay đi đánh bóng.”
“Đánh bóng cái gì, nóng muốn chết.”
“Bởi vậy mới muốn đổ mồ hôi, đổ nhiều mồ hôi mới thoải mái. Đi đi, đánh xong, tớ mời cậu đi ăn khuya.”
“Cũng được.”
“Nè, cậu có đi hay không?”
“Đi chứ, đương nhiên phải đi rồi.”
…
Lúc đi ăn tối, Ứng Hiểu Vũ bước ra khỏi thư viện, đúng lúc gặp được mấy thằng bạn cùng chuyên ngành.
Ứng Hiểu Vũ biết bọn họ, bởi vậy lúc nhìn thấy bọn họ cậu mới nhìn lâu hơn chút.
Nhưng mấy nam sinh kia không có ai chú ý tới Ứng Hiểu Vũ, trực tiếp đi lướt qua người cậu, mấy đứa nó nói chuyện lớn tiếng khiến ai cũng chú ý tới, cũng làm cho Ứng Hiểu Vũ nảy sinh hâm mộ và cũng nhìn thêm một cái.
Trùng hợp là trong lúc quay đầu nhìn thằng bên cạnh, một nam sinh trong đám đã chạm mắt với Ứng Hiểu Vũ. Ứng Hiểu Vũ giật mình một cái, cậu vội vàng rời mắt đi, siết chặt mấy quyển sách đang ôm ở trong lòng, cụp mắt, cúi thấp đầu, bước đi thật nhanh.
Ứng Hiểu Vũ chính là người như vậy: Lá gan không lớn, tính cách quá trầm, hơi thẹn thùng và sợ xã hội bẩm sinh.
Tuy rằng cậu học trong một ngôi trường đại học với chuyên ngành khoa học và công nghệ có tỷ lệ 9 nam : 1 nữ, dù cho sinh viên trong ngành đều là nam sinh, nhưng ngoại trừ hơi thân với bạn cùng phòng, một thằng bạn cùng khóa cũng không có.
Thật ra, bạn cùng phòng cũng không phải là thân thiết gì với cậu đâu, nhưng so sánh với những đứa hoàn toàn không tiếp xúc gì thì có vẻ bạn chung phòng thân hơn chút xíu à.
Chính cậu cũng biết, mình quá trầm nên hoàn toàn không chơi được với ai cả. Tuy rằng cậu không hề tự ti vì điều này, nhưng ít nhiều gì cậu cũng thấy chán nản.
Trước kia, đã rất nhiều lần cậu đã nghĩ vì sao mình lại không có thằng bạn nào, cậu cũng là bé trai nên cũng muốn kề vai sát cánh bên thằng bạn chí cốt chung lớp, nói nói cười cười, cậu thật sự cũng muốn có một thằng bạn mà.
Nghĩ đến hình ảnh cười giỡn lúc nãy của đám nam sinh và cả lần chạm mắt với một đứa trong đó, sống lưng kéo căng của Ứng Hiểu Vũ mới từ từ giãn ra.
Trong đầu cậu bắt đầu xuất hiện một cảnh tượng cứ lặp lại mãi: Nếu lúc chạm mắt với nam sinh kia, cậu không dời mắt, mà chủ động chào hỏi một cái, có phải là kết quả sẽ khác đi không?
Ứng Hiểu Vũ không biết.
Bởi vì trên đời này không có nếu như.
Thôi đi.
Ứng Hiểu Vũ ngẩng đầu, trầm mặc bước tới căng tin.
Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, nghe thấy tiếng đập bóng "bình bịch’ và tiếng cười giỡn của đám con trai trên sân bóng, Ứng Hiểu Vũ quay đầu liếc nhìn tới chỗ phát ra tiếng động.
Nhìn ngó, sau đó lại quan sát, lúc sắp qua khỏi sân bóng, Ứng Hiểu Vũ mới thu hồi tầm mắt.
Lúc này, đúng lúc có hai nữ sinh ngược chiều đi tới. Lúc sắp đi ngang qua nhau, một nữ sinh nói: “Thụ trong quyển tiểu thuyết tớ xem lần này tên là Ứng Hiểu Vũ…”
Ứng Hiểu Vũ cứ ở mãi trong thế giới của mình nên cậu bỏ lỡ cuộc trò chuyện của hai nữ sinh kia.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ba chữ “Ứng Hiểu Vũ” từ trong miệng nữ sinh kia thốt ra, một chân Ứng Hiểu Vũ dẫm vào một thời không khác.
…
Làm sao Ứng Hiểu Vũ lại phát hiện ra chuyện bản thân ở thời không khác chứ?
Là trong một cái chớp mắt, mọi thứ đều thay đổi: Tuyến đường chính thay đổi, hàng cây mọc ở hai bên đường thay đổi, sân bóng rổ cậu đi ngang qua lúc nãy đã biến mất, ngay cả sắc trời âm u gần chạng vạng cũng biến thành cảnh trời xanh mây trắng đầy nắng vàng.
?
??
?????
Ứng Hiểu Vũ ngu người, cậu theo bản năng quay đầu, phát hiện hai nữ sinh cậu vừa gặp cũng biến mất. Cảnh vật phía sau cũng chẳng thấy thư viện cậu vừa mới bước ra chưa lâu, ngược lại là từng tòa nhà giảng được mọc san sát nhau.
Sao lại thế này?
Ứng Hiểu Vũ mờ mịt nhìn chung quanh.
Cậu lại cúi đầu, mới phát hiện quần áo trên người mình cũng đã thay đổi, hai quyển sách lý thuyết liên quan về máy tính cũng biến thành sách về tài chính và quản lý, trên vai nhẹ hơn, cái cặp cậu đeo cũng đã biến mất.
Ứng Hiểu Vũ cảm thấy vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.
Ban ngày ban mặt, cậu gặp quỷ hả?
Không có, không phải là cậu gặp quỷ.
Trong đầu Ứng Hiểu Vũ nhanh chóng xuất hiện không ít nội dung, nội dung lẳng lặng xuất hiện làm cậu nhanh chóng nhận ra một chuyện:
Cậu xuyên vào truyện rồi.
Cậu xuyên vào một quyển tiểu thuyết có tựa là 《 Tình yêu này đáng chết 》 , trở thành một nhân vật cũng tên là Ứng Hiểu Vũ.
Tình trạng đại khái của nhân vật này là:
Họ tên: Ứng Hiểu Vũ.
Giới tính: Nam.
Tuổi tác: 18.
Con của một cặp vợ chồng viên chức bình thường. Hơn một tháng trước, cậu vừa mới trở thành sinh viên năm nhất của đại học M, chuyên ngành quản trị kinh doanh.
Ứng Hiểu Vũ: “…”
Cậu rất cạn lời.