- Câm miệng!
Mã Thanh Hoành nghiến răng nghiến lợi giống như mãnh thú tức giận, mắt đầy tơ máu.
Tay của gã chỉ về phía Lâm Phi, khàn giọng nói:
- Tô Ánh Tuyết, đừng cho rằng hôm nay cô dựa vào tên nhãi này, tránh được một kiếp là có thể chạy khỏi lòng bàn tay tôi!
- Cô biết vì sao bọn họ đều sợ tôi, vì sao đều phục tùng tôi không? Không phải vì tôi là Mã Thanh Hoành, không phải vì tôi là người của Mã gia! Mà bởi vì...tôi đáng để cô sợ hãi!
Nói xong, Mã Thanh Hoành ưỡn ngực, xoải bước về phía cửa.
Tô Ánh Tuyết mặt lạnh như băng, giọng điệu vững vàng:
- Không tiễn.
Mã Thanh Hoành hậm hực đi ra cửa rồi đóng sập cửa lại.
Đợi văn phòng yên tĩnh lại, Trương Tĩnh mới rầu rĩ nói:
- Tổng giám đốc Tô, giờ phải làm sao. Có lẽ Mã gia sẽ đối nghịch với chúng ta đến cùng, lần này là triệt để vạch mặt rồi.
- Cô đi ra ngoài đi, đây không phải là điều cô cần suy nghĩ, cô cứ làm tốt công việc của mình là được rồi, những chuyện khác...tôi có cách.
Tô Ánh Tuyết nói.
Trương Tĩnh còn đang muốn khuyên vài câu, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, đành yên lặng gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng.
Lúc này, Tô Ánh Tuyết mới thả lỏng người, dựa lưng vào ghế sô pha, ngẩng mặt lên nhìn trần nhàn, cảm thấy mờ mịt.
Bỗng nhiên, khuôn mặt một người đàn ông xuất hiện, nhếch miệng cười với cô.
- Ah!!!!
Tô Ánh Tuyết bị dọa giật nảy mình, đứng dậy quay đầu nhìn Lâm Phi, chân mày lá liễu dựng đứng lên:
- Anh làm gì vậy! Sao anh còn chưa đi ra ngoài?
Lâm Phi dáng vẻ ủy khuất nói:
- Cô bảo Trương Tĩnh ra ngoài, cũng không bảo tôi ra cùng. Tôi không phải ở đây để bảo vệ cô sao, vừa rồi Mã Thanh Hoành nói là sẽ không buông tha cho cô.
Tô Ánh Tuyết trừng mắt, thật là bị tên này làm cho tức chết mà:
- Vậy giờ anh ra ngoài đi, về văn phòng của anh!
Nhưng Lâm Phi có vẻ không có ý rời khỏi, hắn bỗng đưa tay ra, đặt lên vai Tô Ánh Tuyết.
Toàn thân Tô Ánh Tuyết bỗng run lên, nghi hoặc nhìn Lâm Phi, tim đập thình thịch.
- Anh...anh muốn làm gì?
Lâm Phi cười dịu dàng:
- Không có gì, chỉ muốn cổ vũ cô một chút, vừa rồi cô nói rất hay, tôi rất thích dáng vẻ tự tin của cô...Chỉ có người con gái quý trọng bản thân mình mới xứng đáng được đàn ông yêu.
Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết bỗng đỏ ửng lên, ánh mắt chuyển đến nơi khác:
- Ai...ai cần anh cổ vũ cho tôi, như giáo viên cổ vũ học sinh vậy.
- Ha...
Lâm Phi cười nói:
- Tôi đương nhiên không phải là giáo viên của Tổng giám đốc Tô, cô cũng không thể là học sinh của tôi....nhưng, cô là người tôi nhất định phải bảo vệ.
Tô Ánh Tuyết nhếch cặp môi đỏ mọng, khuôn mặt ngày càng đỏ, vành tai nóng rực, nghe những lời này, cảm giác có chút mập mờ.
- Yên tâm đi.
Lâm Phi thành khẩn nói:
- Bất kể cuối cùng cô có cứu vãn được nguy cơ lần này của Khuynh Thành Quốc Tế hay không, nhưng tôi có thể đảm bảo với cô rằng, tôi sẽ không để Mã Thanh Hoành làm hại cô, tuyệt đối không.
Hốc mắt Tô Ánh Tuyết có chút ướŧ áŧ, trong lòng ngọt ngào như được tưới mật, thần sắc cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Phi:
- Tại sao....đột nhiên lại nói những lời này với tôi?
Trong lòng cô có chút chờ mong, tựa hồ như mong đợi điều gì đó được nói ra từ chính miệng người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây, để chứng minh cho phỏng đoán của cô.
Lâm Phi cười ôn hòa, dáng vẻ đương nhiên:
- Nếu không có cô, ai trả tiền lương cho tôi.
- .....
Nét mặt Tô Ánh Tuyết từ mong đợi, ngượng ngùng, dần có vẻ cứng ngắc, rồi phiền não và cuối cùng là...phẫn nộ!
- Cút ra ngoài!
Tô Ánh Tuyết đẩy Lâm Phi ra ngoài.
Lâm Phi bụm mặt:
- Ôi! Tổng giám đốc Tô, cô làm gì vậy! Sao lại giận nữa rồi! Sao đến nước miếng cũng phun ra ngoài rồi...
- Đồ khốn kiếp!!! Cút!!! Cút!!
Tô Ánh Tuyết đã tức đến mức đỉnh điểm, lấy cả chén trà nện vào người Lâm Phi.
Lâm Phi thấy tình hình không ổn, khóc không ra nước mắt vội vàng chạy ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.
Đợi khi đóng cửa xong, Lâm Phi đã nghe tiếng tiếng thủy tinh vỡ vụn từ bên trong vọng ra.
Chén trà đáng thương!
Lâm Phi cười khổ không thôi, nhưng trong lòng lại thấy cô gái này rất đáng yêu, sự biến đổi trong nét mặt ấy quả thực là quá buồn cười.
Nhưng, nói đi phải nói lại, vẻ e lệ cùng chờ mong của Tô Ánh Tuyết vừa rồi, hắn hiểu, hắn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể “ngửi” được chút mùi vị trong đó.
Chẳng lẽ...cô ấy thực sự thích mình?
Nhưng rõ ràng, hai người mới quen nhau có vài ngày...
Mặc dù nói yêu một người có lúc chỉ cần một cái chớp mắt, nhưng sự tình này sao lại xảy ra ở một người con gái tính tình hay thay đổi thế này.
Lâm Phi gãi gãi đầu. Tô Ánh Tuyết không phải là một cô gái bình thường. Nếu cô là một cô gái bình thường, có lẽ hắn sẽ vui mừng khôn xiết, có một người con gái đẹp thế này thích hắn, mau cưới về nhà rồi “lăn ra giường” sinh em bé là hay nhất.
Nhưng Tô Ánh Tuyết...tại sao lại giống cô gái kia đến vậy, rồi vì sao lại là thiên kim tiểu thư thân chìm trong danh lợi...
Đang vò đầu bứt tai, điện thoại của Lâm Phi bỗng đổ chuông. Lâm Phi cầm lên xem, là Lâm Dao gọi đến. Hắn ra khỏi văn phòng rồi ấn nút nhận.
- Dao Dao à, có việc...
- Ngại quá.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông lạ:
- Em họ của mày hiện đã ở trong tay bổn thiếu gia, chậc chậc, đúng là xinh đẹp...
Nét mặt của Lâm Phi cứng đờ, ánh mắt lộ ra tia sát cơ âm trầm.
- Mày là ai...
- Ha ha.
Người đàn ông cười đểu:
- Sao vậy, mới hai ngày mà đã quên rồi? Mày cho rằng, làm hại bổn thiếu gia như vậy thật sự sẽ không có chuyện gì sao?
Lâm Phi sực nhớ ra:
- Ngô Đông Cẩm?
- Không sai, chính là bổn thiếu gia.
Ngô Đông Cẩm cười lạnh:
- Đừng cho là cha tao tha cho mày, bổn thiếu gia sẽ sợ mày! Có mấy quyền cước thì sao? Mày dám chơi với ông mày à! Ông mày sẽ xử em họ mày!
- Mày dám động vào một sợi tóc của em tao, tao sẽ khiến mày không có cơ hội mà hối hận....
Giọng nói Lâm Phi lạnh như băng.
- Ha ha...tao sợ quá...
Ngô Đông Cẩm cười nhạo:
- Cẩu tạp chủng, mày cho là có thể dọa được bổn thiếu gia? Giờ tao lệnh cho mày, trong vòng một tiếng đồng hồ nữa đến nhà kho số 209 đường Thiên Vũ, Thành Nam, nếu muộn nửa phút, mày sẽ thêm một đám em rể nữa đó...
Lâm Phi nắm chặt tay:
- Em tao ở trong kho hàng?
- Mày cho rằng bổn thiếu gia tao là kẻ ngốc sao? Tao biết mày đánh nhau lợi hại, em mày đương nhiên không ở trong kho hàng, nhưng ở đó tao đã chuẩn bị cho mày hoạt động rất có ý nghĩa. Nếu mày ngoan ngoãn nghe lời mà qua đó, có lẽ em mày sẽ có cơ hội được giải cứu... nếu không....tự xem mà xử lý.
Nói xong, Ngô Đông Cẩm trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Phi nhắm mắt lại, sau khi hít một hơi thật sâu, hắn bước nhanh vào thang máy, xuống tầng một.
Sau khi đến đại sảnh tầng một, Lâm Phi túm cổ áo một tên bảo an hỏi:
- Người của Mã Thanh Hoành đâu?
Tên bảo an bị sát khí của Lâm Phi làm cho khϊếp sợ, run rẩy nói:
- Phó...tổng giám...đốc Mã đem người đi rồi!
- Đi được bao lâu rồi.
- Khoảng...khoảng một phút trước...
Bảo an run lẩy bẩy.
Lâm Phi không nói thêm lời nào, vọt thẳng tới bãi đỗ xe.
Chỉ hơn nửa phút sau, Lâm Phi đã lái xe ra khỏi bãi đỗ xe lao lên đường hướng về phía Mã Thanh Hoành vừa đi.
Bởi vì ở trong thành phố có các cụm đèn giao thông nên ba chiếc Mercesdes chạy không nhanh.
Lâm Phi chạy qua hai đầu phố, đã tìm được ba chiếc xe Mercesdes kia.
- Rầm rầm!
Động cơ của chiếc Bentley nổ ầm ầm, dưới con mắt kinh ngạc của người tham gia giao thông hai bên đường, chiếc xe lao nhanh đuổi theo ba chiếc xe kia.
- Muốn chết à! Tưởng đi Bentley là ghê gớm à!
Một tên tài xế chửi ầm lên, mấy người đi đường cũng chửi bới không thôi.
Lâm Phi căn bản không thèm để ý đến bọn họ, hắn cũng không quan tâm xem có cảnh sát giao thông nào chặn đường hắn hay không, trong đầu hắn giờ chỉ có một suy nghĩ — cứu Lâm Dao về!
Lúc này, Mã Thanh Hoành đang ngồi trong xe Benz nghe thấy tiếng còi xe liên hồi phía sau, nảy sinh lòng nghi hoặc.
- Có chuyện gì vậy?
Mã Thanh Hoành hỏi tài xế.
Tài xế nhìn gương chiếu hậu, quay đầu nói:
- Mã thiếu gia, có một chiếc xe Bentley đang ngông cuồng vượt các xe khác.
- Xe Bentley?
Mã Thanh Hoành nghĩ “Toàn thành phố Lâm An này cũng không có mấy chiếc Bentley, là xe của Tô Ánh Tuyết?”
Bọn họ đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì chiếc Bentley từ phía sau lao đến, làm chiếc Toyota bên cạnh giật mình phải đánh lái sang chỗ khác!
- C-k-í-t-t....
Tiếng phanh xe kêu vang, thân xe cản trước chốt đèn xanh đèn đỏ!
Người đi đường không khỏi ấn còi inh ỏi, có tiền cũng không thể chặn đường như thế chứ!
Nhưng Lâm Phi có vẻ không nghe thấy gì, sau khi xuống xe, hắn đi về phía xe của Mã Thanh Hoành.
Tám tên vệ sĩ mà Mã Thanh Hoành mang theo phát hiện tình hình không ổn, vội chạy xuống xe, trực tiếp cản trước mặt Lâm Phi.
Tám tên cao to đứng dàn hàng như trường thành, nhìn chằm chằm về phía Lâm Phi.
Mã Thanh Hoành vừa nhìn thấy Lâm Phi cũng giật nảy mình, nhưng tên này lại dám ngăn đoàn xe của mình trên đường phố, trong trung tâm thành phố, quả thực là không muốn sống nữa rồi! Gã nào có thể nhẫn nhịn được!
- Lâm Phi!
Mã Thanh Hoành bước xuống xe, sau đó đóng mạnh cửa xe lại, đứng giữa đám vệ sĩ, chỉ về phía Lâm Phi cất tiếng chửi:
- Mẹ nó, mày ăn gan hùm rồi sao? Mày định làm gì hả? Còn không mau cút đi cho ông mày! Mày đừng tưởng rằng vừa rồi tha cho mày là vì không có cách nào gϊếŧ mày! Sức nhẫn nại của Mã Thanh Hoành tao cũng chỉ có hạn thôi!
Lâm Phi không thèm để ý đến lời nói của gã, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Mã Thanh Hoành, ngoắc ngoắc ngón tay.
- Đi theo tao.
Mã Thanh Hoành cảm thấy có điểm gì lạ, nhưng ỷ là đang ở giữa đường phố đông đúc, Lâm Phi cũng không dám làm gì, khinh thường nói:
- Mày là thứ gì? Mày bảo tao đi là tao phải đi? Rốt cuộc mày muốn làm gì?
Lúc này, người vây quanh càng lúc càng đông, rất nhiều chủ xe cũng xuống xe xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Phi có vẻ không kiên nhẫn, chau mày, sải bước lớn về phía Mã Thanh Hoành.
- Không có gì, chỉ là muốn bắt cóc mày thôi.