Vạn Người Mê U Buồn

Thế giới 1: Ảnh đế hắc nguyệt quang - Chương 1

“Bia đỡ đạn là công cụ hình người được vai chính dùng để vả mặt, một sự tồn tại đầy nhục nhã vì mục đích thúc đẩy cốt truyện, ký chủ có chắc là muốn tiếp tục hong á? Bây giờ vẫn còn kịp để đổi ý đó.”

“Chắc chắn.”

Sau khi câu trả lời kiên định nhẹ nhàng cất lên, Chúc Dao liền nhắm mắt lại để dịch chuyển tới một thế giới nào đó.



Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon đầy rực rỡ chớp nháy khắp nơi.

Tại một sảnh lớn đang tổ chức tiệc tùng, âm thanh huyên náo, đèn đuốc sáng trưng, thức ăn phục vụ linh đình, người mặc lễ phục đầy màu sắc cả trai lẫn gái đang bắt chuyện với nhau. Cho dù bữa tiệc này được tổ chức với danh nghĩa từ thiện, nhưng đa số người tham dự đều sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để xã giao.

Một khi nhóm cuồng xã giao này bắt tay vào việc, cả đám sẽ tự động hình thành một vòng tròn với số lượng cá nhân tham gia gia tăng như cấp số nhân, sau đó mỗi cá nhân sẽ uống rượu vui cười trong vòng tròn đó. Có thể nói, nó na ná với vòng tròn cao giá với những bức tường cao chót vót.

Chỉ khi thi thoảng có người quen đứng xa xa ở ngoài nâng ly với một người trong vòng tròn đó mới khiến vòng tròn có vẻ như đang giao lưu ngắn ngủi với người khác.

Trong đại sảnh, khắp nơi đều tồn tại vòng tròn như thế, lúc này ngoại trừ một người đang tới gần khu vực cửa xoay.

Lẽ ra mọi người nên đắm chìm trong vòng tròn xã giao đó, giờ phút này tất cả lại không hẹn mà cùng đồng loạt thò đầu ra, hướng ánh mắt về cùng chỗ, nơi một người trẻ tuổi đang đứng.

Trông cậu như hai mươi tuổi, ánh đèn trên đầu chiếu rọi xuống khiến làn da trắng như sứ, đẹp đến mê hồn. Rõ ràng cậu đang mỉm cười, nhưng lại không biết vì sao lại khiến người ta cảm thấy giữa hàng lông mày xinh đẹp lại bị một sự u sầu bao phủ.

Nhưng cho dù mỹ nhân u buồn, nét đẹp đó vẫn làm cho mọi người liên tưởng tới một sợi mây mỏng bao lấy rìa trăng sáng trong đêm, không những không làm giảm đi vẻ đẹp lung linh của mâm ngọc, mà còn vô tình làm tăng thêm cám dỗ không tên, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Đối mặt với ánh mắt nóng cháy từ bốn phương tám hướng bắn tới, hình như cậu trai trẻ chưa phát hiện ra nên ánh mắt xuyên qua đám đông, cứ ngó đông ngó tây tựa như đang tìm người. Tuy nhiên, nếu như bạn đúng lúc chạm mắt với cái nhìn lúc nãy của cậu, bạn sẽ trông thấy một mi mắt cong cong, đầy lễ phép dù cậu không hề quen biết đối phương.

Một lúc sau, ánh mắt tụ tập ở trên người cậu càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng nóng bỏng, thậm chí có thể hình dung là tham lam hơn. Mỗi người đều đang hy vọng mình có thể trở thành kẻ may mắn kia, là kẻ có thể nhận được một cái liếc mắt từ cậu, nhận được một nụ cười của đối phương, thậm chí ngay cả mục đích quan trọng nhất khi tham gia bữa tiệc này là xã giao cũng tạm thời quên mất.

Cuối cùng, một nhân viên phục vụ mới kịp hồi thần, đi tới gần vị ảnh đế trẻ đầy khiêm tốn này. Đối phương vừa thấy cậu ta bước tới, cặp mắt biết nói kia lập tức sáng ngời, đầy chờ mong mà nhìn cậu ta giống như trong đại sảnh tiệc tùng to như vậy chỉ còn lại một mình nhân viên phục vụ vậy, một ánh nhìn dịu dàng đưa tình, quả thực là khiến cậu ta có cảm giác trong mắt cậu chỉ có mình mình, một cảm giác thỏa mãn cả mắt lẫn tim trỗi dậy.

Nhân viên đó vốn không chịu nổi ánh chăm chú như thế, cậu ta đi đến trước mặt đối phương rồi đứng yên, ngay cả đôi mắt cũng không dám liếc nhìn lên trên, cậu ta chỉ có thể hơi cúi thấp đầu, đè giọng xuống giống như ống khói bị tắt: “Ngài Chúc, xin hỏi ngài muốn tìm ai?”

Chúc Dao thấy rốt cuộc đã có người chịu đứng ra giúp mình rồi, tựa như người sắp chết đuối vớ được cọc nên cậu vội vàng mở miệng: “Xin hỏi, cậu biết đạo diễn Phùng Cảnh Viêm ở đâu không?”

Nhân viên phục vụ hơi khó xử.

Theo lý mà nói, là một nhân viên phục vụ thì phải có trách nhiệm bảo đảm sự riêng tư và không thể tiết lộ hành tung của khách hàng VIP. Có điều, làm lâu như vậy rồi, cậu ta đã sớm nghe nói quan hệ giữa Chúc Dao và đạo diễn Phùng không tệ, có lẽ đối phương tới đây là để tìm bạn bè thôi.

Hơn nữa, một người đàng hoàng giống ảnh đế Chúc muốn tới tìm người, còn có thể xảy ra chuyện gì được sao? Huống chi, ngay lúc này cậu ta cũng thật sự rất khó từ chối một đôi mắt như thế.

Nhân viên đó quan sát xung quanh toàn sói toàn vượn, lo lắng đám động vật kia làm phiền thần tiên ca ca của mình nên căng da đầu ghé sát tai Chúc Dao nhỏ giọng nói: “Nếu ngài Chúc muốn tìm đạo diễn Phùng, ngài cứ lên lầu 3, phòng số 3 hỏi một câu. Hồi nãy, tôi có nhìn thấy bọn họ lên đó.”

Vừa nói xong, cậu ta nhìn thấy vành tai nhạy cảm kia run nhè nhẹ bởi vì hơi thở phả vào trong lúc mình đang nói chuyện.

Nhân viên đó nhanh chóng lùi lại chỗ cũ, cậu ta cũng không biết mặt của mình đã đỏ như rỉ máu. Cậu ta chỉ thấy người trước mặt nở một nụ cười tươi rói, nét su sầu giữa hàng lông mày tạm thời bị xua tan, giống như rẽ mây thấy trăng vậy: “Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn cậu nhé.”

Cảnh này dẫn tới tiếng hít khí từ xung quanh truyền tới hết đợt này đến đợt khác.

Ảnh đế trẻ nhận được đáp án mà mình muốn liền nhấc chân khỏi đại sảnh cậu xoay người bước tới cửa thang máy.

Vô số ánh mắt truy đuổi bóng dáng mảnh khảnh của cậu, cứ vậy mà đám đông bất giác bỏ qua bóng người vừa mới từ cửa tiến vào.