Nếu không phải hắn vừa dẫn dắt đội ngũ dành được quán quân tại trận thi đấu thẻ bài mới nhất, cho dù hắn có thể là một trong những Chiến Thẻ Sư thế hệ mới mạnh nhất, muốn tiến vào ở cũng không dễ dàng như vậy.
Thẩm Nhĩ vốn dĩ là do bố mẹ lo lắng mà đưa lại đây, còn không phải hy vọng bé gần quan được ban lộc, học tập các Chế Thẻ đại sư trong tiểu khu hay sao!
Đây cũng là lý do Thẩm Dịch phản đối việc nuôi trẻ con, nhưng cuối cùng lại không đẩy Thẩm Nhĩ ra xa, nguyên nhân là do bé là muội muội của hắn. Có thể bái được danh sư, hắn thực sự cổ vũ.
Tuy rằng, hắn ngó trái ngó phải cũng không thấy được đầu to muội muội có thiên phú Chế Thẻ Sư đặc biệt như thế nào, lại đáng giá cho bố mẹ quậy lớn như vậy.
Nếu nói nhóc con thức tỉnh tinh thần lực S cấp, thì tinh thần lực của hắn không phải cũng là S cấp sao?
Nghĩ như thế nào cũng không thấy cặp bố mẹ kia đối với hắn lúc còn nhỏ khẩn trương như vậy mà! Chẳng lẽ, giống như trên mạng nói, đứa thứ nhất chỉ là sản phẩm thí nghiệm?
Hai anh em từng người mang suy nghĩ riêng của mình. Thang máy rất nhanh đã đến tầng lầu, Thẩm Dịch mở cửa rồi nói với Thẩm Nhĩ: “Nào, về đến nhà rồi!”
“Ca ca, nhà của chúng ta ngay cả sô pha cũng không có!”
Nhìn căn phòng còn không bằng một phần mười căn phòng ngủ lớn ở nhà, cùng với phòng ở bên trong không có trang trí gì, cho dù dọc đường đi đã làm tốt chuẩn bị, trên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Nhĩ vẫn như cũ tràn ngập biểu cảm không thể tin tưởng được.
Nhà của bọn họ, giống như còn nghèo hơn trong tưởng tượng.
“Anh cũng vừa vào ở chưa được bao lâu, còn không kịp sắm thêm đồ vật.”
Nhìn biểu tình trên mặt Thẩm Nhĩ, trông như trời sắp sập xuống, Thẩm Dịch không chút nào để ý mà đạp rớt giày, chân trần đi đến phòng khách, lười biếng mà ngồi trên mặt đất, sau đó than thở một tiếng: “Lại nói, như thế này không phải khá tốt sao?”
Gạt người, bé xem ngày thường mẹ mua sắm, đồ rất nhanh liền có thể đưa đến, căn bản không tốn nhiều thời gian.
Thẩm Nhĩ xem rõ ca ca cậy mạnh, lại không có vạch trần mà học bộ dáng của hắn đạp rớt giày, lại quay người đem giày nhỏ của mình cùng đôi giày vứt lung tung rối loạn của ca ca để cùng nhau sắp xếp cho gọn gàng, lúc này mới chậm rãi đi vào phòng khách.
Bởi vì mẹ thường nói, chân trần đi trên mặt đất sẽ bị cảm lạnh, cho nên chưa bao giờ cho phép bé làm như vậy. Ngay từ đầu, Thẩm Nhĩ rất không thích việc để chân trần trực tiếp đi trên sàn nhà, nhưng không nghĩ tới, sau khi đi được hai bước, bé liền lập tức cảm nhận được sự vui sướиɠ của chân trần.
Loại cảm giác này quá mức kỳ diệu, Thẩm Nhĩ với vẻ mặt tò mò, đi vòng quanh ca ca vài vòng, lộ ra biểu tình như mới phát hiện đại lục mới.
Thẩm Dịch lười nhác mà dựa vào bên một món đồ chơi thật lớn đầy lông ở phòng khách, cười xem Thẩm Nhĩ với bộ dáng không có tiền đồ rồi nói: “Thế nào? Có cảm giác rất thoải mái phải không?”