Nhĩ Nhĩ vươn tay béo nhỏ vỗ vỗ đầu của mình, nhìn Thẩm Dịch rồi lộ ra nụ cười ngọt ngào nói: “Nhĩ Nhĩ đầu to, em không trách ca ca đâu!”
Đầu bé to, thông minh, tha thứ cho ca ca!
Nhìn nhóc con kiêu ngạo nâng bụng nhỏ, Thẩm Dịch lau mặt, trong thâm tâm có chút cảm giác tội lỗi. Nhìn trạm hàng không người đến người đi, hắn ôm nhóc con đứng lên.
Làm sao bây giờ? Muội muội quá ngốc, hắn có chút không đành lòng bắt nạt.
Đột nhiên bay lên cao làm Thẩm Nhĩ vui vẻ mà vỗ tay hét lên: “Oa, cao quá đi, ca ca ơi!”
“Hừ hừ, em cái nhóc con đầu to này, miệng thật ngọt!”
Thẩm Dịch một bàn tay nhẹ nhàng ôm Thẩm Nhĩ, chân dài bước ra ngoài, lúc đi còn không từ bỏ ở bốn phía nhìn nhìn, ý đồ tìm kiếm bố mẹ không đáng tin cậy trong đám người.
Đợi sau khi không có kết quả, mới nhận mệnh mà than thở với bé bánh bao trong l*иg ngực nói: “Bố mẹ vì để anh thu nhận em, vậy mà cố ý để em một mình đến đây!”
Những từ ngữ tràn ngập cự tuyệt mà hắn đã chuẩn bị, hoàn toàn không thể sử dụng. Một chiêu “tiền trảm hậu tấu”, đôi vợ chồng này làm thật giỏi.
Thẩm Nhĩ phồng lên mặt bánh bao, vẻ mặt không đồng ý nhìn ca ca nói: “Bố mẹ là đột nhiên có việc cho nên mới rời đi trước, không phải cố ý để Nhĩ Nhĩ một mình ngồi phi thuyền.”
“Ha hả.” Thẩm Dịch nhướng mày, không có chọc phá ảo tưởng ngây thơ của bạn nhỏ.
Phi thuyền vừa đến Thu Thuỷ Tinh còn không đến một giờ lộ trình, gấp như thế nào mà không có thời gian đến được?
Bất quá, đôi bố mẹ kia còn tính chưa quá đáng lắm, ít nhất không phải để nhóc con một mình đi đường từ nhà đến đây. Bằng không, bé bánh bao ngu như vậy, có khi nửa đường đã bị ai đó lừa về nhà.
Thẩm Dịch nhìn nhóc con ngoan ngoãn ghé trong l*иg ngực, cảm thấy trẻ con cũng không khó nuôi cho lắm.
Đem đồ vật mà nhóc con mang đến sắp xếp tốt, sau đó đem bé đặt ở ghế phụ của phi thuyền. Nhìn bé bánh bao ghé vào ở giữa ghế thành một đoàn nho nhỏ, Thẩm Dịch ngồi xuống cạnh bé, một bên mở ra hình thức tự động điều khiển phi thuyền, một bên cam đoan nói: “Về sau, ca ca mang em ăn sung mặc sướиɠ, có cái gì muốn ăn cứ nói với ca ca!”
Hắn cảm thấy mình đáng tin cậy hơn so với đôi bố mẹ không có tâm kia nhiều, hoàn toàn có thể đem nhóc con dưỡng đến trắng trẻo mập mạp.
Thẩm Dịch cảm thấy mình có thể dễ dàng tiếp nhận sinh vật muội muội dễ dàng hơn so với trong tưởng tượng nhiều, hiển nhiên quên mất trước đây không lâu trong lòng tràn đầy kháng cự.
Đôi mắt của Thẩm Nhĩ tạch một cái sáng lên hỏi: “Kem cũng có thể mỗi ngày ăn sao?”
Đối mặt với một đôi mắt sáng lấp lánh như vậy, ai mà có thể cự tuyệt được liền nói: “Đương nhiên có thể!”
Nhìn thấy Thẩm Nhĩ vừa nghe hắn nói xong liền thân cận hơn một chút, Thẩm Dịch bật cười. Quả nhiên, trẻ con đều chạy không thoát được dụ hoặc của kem và kẹo.
Ở trong nhà, bố mẹ không cho phép bé mỗi ngày ăn kem. Bé ngày xưa thường ước sau này lớn lên mỗi ngày đều có kem ăn.
Vốn dĩ bé cho rằng, sau khi đến nhà của ca ca, bé sẽ không được ăn kem nữa, không nghĩ tới, ca ca cho phép bé mỗi ngày ăn, Thẩm Nhĩ cảm thấy mình giống như nằm mơ.
Thẩm Nhĩ cảm động mà nhìn ca ca, cuối cùng vẫn là nhăn mày cự tuyệt ý tốt của Thẩm Dịch: “Cảm ơn ca ca, nhưng Thẩm Nhĩ vẫn không ăn đâu!”
Thẩm Dịch nghi hoặc hỏi lại: “Vì cái gì?” nhóc con rõ ràng siêu cấp động lòng, như thế nào lại cự tuyệt đâu?
Chẳng lẽ, nhóc con còn nhỏ mà có tự chủ tốt như vậy!
Có loại tự chủ này, ngày sau chắc chắn thành công. Quả nhiên, đúng là muội muội của hắn.
Thẩm Dịch tán thưởng mà nhìn biểu tình rối rắm của nhóc con, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác kiêu ngạo của người bố.
Nhưng mà, ngay sau đó, Thẩm Nhĩ liền đem niềm kiêu ngạo đó đánh nát.
Chỉ thấy nhóc con xoắn tay béo nhỏ, mặt đầy hiểu chuyện mà nói với hắn: “Nhĩ Nhĩ biết ca ca làm rác rưởi Chế Tạo Sư có tiền rất ít, cho nên Nhĩ Nhĩ không ăn kem đâu!”
Nói xong, nhóc con còn trộm nuốt nước miếng, mấy chữ “nghĩ một đằng, nói một nẻo” như là định chế vừa cho bé.