Thiếu chủ đại hôn là đại sự của Cung Môn, tất cả các trạm gác đều nghiêm ngặt, cổng thành đóng chặt, chỉ cho vào chứ không cho ra. Còn Cung Viễn Chuỷ thì sáng sớm đã đến cửa vào Cựu Trần sơn cốc chờ đợi, bởi vì hôm nay là ngày ca ca trở về, Giác Cung cung chủ Cung Thượng Giác.
Trong cái Cung Môn này, người mà Cung Viễn Chuỷ thật lòng kính trọng và tin tưởng duy nhất chính là Cung Thượng Giác, chỉ có tiếng gọi “ca ca” dành cho huynh ấy là xuất phát từ sự tự nguyện và chân thành nhất của hắn.
Giác Cung phụ trách công việc bên ngoài, không chỉ là chuyện buôn bán, mà việc giao thiệp với các môn phái giang hồ đều do Cung Thượng Giác đứng ra. Vì vậy, những năm gần đây, Cung Thượng Giác thường xuyên bôn ba giang hồ, mọi người đều cho rằng hắn mới là người có võ công và mưu lược cao cường nhất trong thế hệ trẻ của Cung Môn.
Vô Phong e ngại hắn, giang hồ kính trọng hắn, xét về năng lực, Cung Thượng Giác tuyệt đối là người có tư cách và xứng đáng nhất kế thừa vị trí Chấp Nhẫn của Cung Môn, nhưng lão Chấp Nhẫn lại chọn con trai mình, Cung Hoán Vũ, người có năng lực kém hơn một chút.
Điều này khiến Cung Viễn Chuỷ vẫn luôn bất mãn.
Vì đại hôn của Thiếu chủ, Chấp Nhẫn còn đặc biệt triệu hồi Cung Thượng Giác đang bôn ba bên ngoài trở về, Cung Viễn Chủy biết hôm nay ca ca sẽ về, nên đã cố ý đến bên ngoài sơn cốc từ sớm để chờ đợi, nghênh đón ca ca trở về Cung Môn.
Không lâu sau, tiếng vó ngựa đến gần, Cung Thượng Giác mặc áo choàng đen cưỡi ngựa xuất hiện trong tầm mắt của Cung Viễn Chuỷ, hắn nở nụ cười, vui vẻ gọi một tiếng: “Ca.”
“Viễn Chuỷ đệ đệ.”
Người đàn ông trên lưng ngựa mặc áo choàng đen, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm, toát ra vẻ trầm ổn và kiêu ngạo hiếm thấy ở độ tuổi này, giống như một con chim ưng trên vách đá, khiến người ta khó gần.
Nhưng Cung Viễn Chuỷ thì khác.
Hắn thúc ngựa đến bên cạnh ca ca, kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra trong Cung Môn hai ngày nay, đặc biệt là việc có thích khách Vô Phong trà trộn vào đội ngũ tân nương được tuyển chọn.
“Tuy rằng hiện tại đã bị nhốt trong địa lao, nhưng trong số tân nương vẫn còn ba người đến từ Vô Phong, ta đã sắp xếp người theo dõi, còn việc xử lý cụ thể như thế nào, còn phải xin ca ca quyết định.”
Hắn không hề giấu giếm Cung Thượng Giác bất cứ điều gì, kể cả thân phận của Kỷ Vân Thư cũng nói rõ, Cung Thượng Giác cũng rất bất ngờ, lần này lại có tới bốn người của Vô Phong trà trộn vào.
Xem ra vấn đề của Vũ Cung phụ trách phòng thủ quá lớn, căn bản không thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ an nguy cho Cung Môn.
Hắn hạ giọng hỏi: “Ba người này có gì đặc biệt không, thân phận trong Vô Phong là gì, đã điều tra rõ chưa?”
“Hai người còn lại hiện vẫn đang ở nữ khách tiểu viện, ta chỉ cảm thấy có một người rất kỳ lạ, đã nhốt ở Chuỷ Cung rồi. Nàng ta dùng thân phận là nữ nhi của Kỷ gia Vọng Thành khi được đưa đến, nhưng ta cho rằng thân phận này là giả.”
Cung Viễn Chuỷ nhớ đến việc mình có thể nghe được tiếng lòng của nàng: “Ca ca, nếu như có một ngày huynh có thể nghe được suy nghĩ trong lòng của một người, thì đó là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
“Nghe được suy nghĩ trong lòng người khác tất nhiên sẽ giúp ngươi hiểu rõ hơn về người đó, nhưng trước tiên ngươi phải xác định xem người đó có biết ngươi nghe được hay không.”
Cung Thượng Giác dù sao cũng là người trầm ổn, cho dù không hiểu tại sao Cung Viễn Chuỷ lại hỏi những điều này, nhưng vẫn thuận theo ý hắn mà giải đáp.
“Nếu như người đó biết ngươi nghe được, sẽ lợi dụng điểm này để lừa gạt ngươi, còn nữa...nếu người đó không biết, ngươi cũng đừng để người đó biết ngươi nghe được.”
“Ca ca, kỳ thật Kỷ Vân Thư nàng...”
Cung Viễn Chuỷ muốn nói cho Cung Thượng Giác biết rằng hắn nghe được chính là tiếng lòng của Kỷ Vân Thư, thân phận của thích khách cũng là do tiếng lòng của nàng mà bại lộ, nhưng ngay khoảnh khắc vừa định mở miệng, miệng hắn như bị ma ám, không thể mở ra được.
Hắn kinh ngạc trợn to mắt, cố gắng há miệng, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ. Cung Thượng Giác phát hiện ra hắn có gì đó không ổn, liền kéo chặt dây cương dừng lại: “Viễn Chuỷ đệ đệ, đệ làm sao vậy?”
“A...a...”
Hắn chỉ vào miệng mình, ra hiệu rằng mình không nói được, Cung Thượng Giác theo bản năng cho rằng hắn bị ám toán, có lẽ xung quanh có người của Vô Phong đang ẩn nấp.
“Mọi người cẩn thận! Chú ý cảnh giác xung quanh!!”
Cung Thượng Giác lạnh lùng phân phó thuộc hạ nghiêm ngặt kiểm tra, sau đó nhìn Cung Viễn Chuỷ không nói nên lời càng thêm sốt ruột, nhưng trong lòng hắn lại mơ hồ nhận ra điều gì đó.
[Ta không nói nữa, không nói cho ca ca, không nói cho ai hết!]
Hắn thử niệm câu nói đó trong lòng, cấm chế phong bế miệng liền được giải trừ, hắn lúc này mới có thể thả lỏng, kéo Cung Thượng Giác: “Ca, ta không sao rồi.”
“Thật sự không sao chứ?”
Cung Thượng Giác tỏ vẻ nghi ngờ, vừa rồi còn không mở miệng được, bây giờ đã khỏi rồi?
Cung Viễn Chuỷ gật đầu, cố tỏ ra ung dung cười cười: “Thật sự đã không sao rồi, ta vừa rồi chỉ là muốn đùa huynh một chút thôi, huynh đừng để ý.”
Cung Thượng Giác nửa tin nửa ngờ, nhưng hắn xác thực đã có thể nói chuyện, liền đành thôi, tiếp tục đi về phía Cung Môn. Còn Cung Viễn Chuỷ lại ghi hận này lên người Kỷ Vân Thư, nhất định là nàng ta đã dùng thuật pháp quỷ quái gì đó, nữ nhân này thật lắm chiêu.