Ông vừa mở lời, những người hàng xóm khác cũng tụ tập lại cùng nhau tán gẫu, không cần Chu Tương cho tiền, cũng kể lể tình hình nhà kia gần như không sót một chi tiết.
"Nhà đó không biết gặp vận may gì, người vợ mới cưới vừa xinh đẹp vừa giàu có, đáng tiếc lại có một đứa con trai ngốc."
"Đúng vậy, đứa nhỏ đó ngày nào cũng quậy phá, còn tuyên bố muốn gϊếŧ chết người cha dượng kia. Đứa nhỏ đó được hai ba tuổi sao? Đi còn chưa vững mà đã hung dữ như vậy!"
"Một đứa trẻ nhỏ như vậy thì biết cái gì? Chắc chắn là có người nói xấu sau lưng."
"Nói không chừng là người nhà họ hàng của người chồng trước của quả phụ xinh đẹp kia? Nàng ta mang theo nhiều tiền như vậy, dòng họ của người chồng trước chắc chắn không cam lòng."
"Mấy người cứ nói đứa nhỏ đó không tốt, ta thấy nó cũng thật đáng thương. Lúc mới chuyển đến còn mũm mĩm đáng yêu, mấy hôm trước ta gặp nó, gầy gò bẩn thỉu như đứa trẻ bụi đời. Nghe nói mẹ nó không quản nó nữa, ngay cả người hầu trong nhà cũng ghét bỏ nó."
"Ghét bỏ là đúng rồi, ai mà không ghét bỏ?"
"Nhưng mà cũng thật đáng thương. Trẻ con thì biết cái gì? Nó còn nhỏ như vậy, dạy dỗ cho tốt là được. Trên đời này làm gì có đứa trẻ nào sinh ra đã ngoan ngoãn nghe lời?"
"Nói cũng phải. Nói trắng ra là do người quả phụ kia đi lấy chồng mới nên bỏ bê con trai mình." ...
Hàng xóm láng giềng người một câu tôi một lời, cuối cùng biến thành cuộc trò chuyện rôm rả, hoàn toàn lãng quên mất Chu Tương.
Chu Tương ôm đứa nhỏ rời khỏi đám người đang buôn chuyện, trở lại xe ngựa.
Hắn đã hiểu sơ lược tình hình, tiếp theo muốn tìm Xuân Hoa như thế nào, chỉ có thể nhờ cậy Lận Chí.
Chu Tương cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng. Đứa nhỏ không biết có nghe hiểu lời của đám người kia hay không, nước mắt đã ngừng rơi, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng ngây dại.
Thời Chiến Quốc không có cái thói tục quả phụ không được tái giá. Trái lại, do tỷ lệ tử vong khi sinh nở rất cao, cho nên trong dân gian, quả phụ đã từng sinh con rất được hoan nghênh.
Xuân Hoa có thể là sau khi chồng trước qua đời, đã mang theo tài sản của chồng trước gả cho người khác. Nàng ta vừa có tiền vừa xinh đẹp, lại còn có con trai, hàng xóm láng giềng đều ngưỡng mộ nhà thương nhân kia lấy được vợ tốt.
Còn về cậu bé bài xích cha dượng kia, một đứa trẻ ngỗ nghịch suốt ngày đòi đánh đòi gϊếŧ, cho dù có thương xót vì nó còn nhỏ, nhưng sau khi mẹ nó ra ngoài khóc lóc kể lể vài lần, thì lòng thương cảm của mọi người dành cho nó cũng không còn nhiều nữa.
Chu Tương không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng vẫn giữ thái độ nghi ngờ với lời nói của hàng xóm láng giềng.
Hàng xóm láng giềng làm sao biết được chuyện xảy ra trong căn nhà biệt lập kia? Tiếng mắng chửi của đứa nhỏ có thể lớn đến mức nào, mà người ngoài cửa cũng có thể nghe thấy?
Chắc chắn là nhà đó tự tung tin đồn xấu về đứa nhỏ. Có mấy phần thật mấy phần giả... Dù sao hắn cũng có ác cảm và thành kiến sâu sắc với Xuân Hoa, hắn không tin Xuân Hoa trong chuyện này là người vô tội bị hại.
Xuân Hoa có thể vứt bỏ đứa nhỏ cho hắn - người từng bị nàng ta vứt bỏ và suýt chút nữa hại chết - trong thư còn ra vẻ ra lệnh, không hề thấy một chút áy náy nào với hắn. Cách hành xử này chứng minh rằng ác cảm của Chu Tương có lẽ không phải là thành kiến.
"Con thật sự bị vứt bỏ rồi, đúng không?" Đứa nhỏ dụi dụi đôi mắt sưng húp, cuối cùng cũng phát ra tiếng nức nở, "Bà ấy chê con phiền phức, không cần con nữa."
Chu Tương vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, nói: "Không phải con phiền phức, mà là nàng ta phiền phức. Mẹ con không phải người tốt, đừng vì chuyện xấu nàng ta làm mà nghi ngờ bản thân con không tốt. Ta cũng từng bị nàng ta vứt bỏ, đây không phải là lần đầu tiên nàng ta làm chuyện như vậy."
Đứa nhỏ không nói gì.
Chu Tương vốn định dùng chính trải nghiệm của mình để an ủi đứa trẻ cuối cùng cũng nhận ra mình bị bỏ rơi. Nhưng có lẽ là do đứa nhỏ còn quá nhỏ, không hiểu được lời an ủi của Chu Tương, nét mặt không hề thể hiện ra dáng vẻ được an ủi.
Chu Tương rất đau đầu. Hắn không biết nên an ủi đứa trẻ này như thế nào, khi mà nó còn nhỏ hơn hắn rất nhiều so với lúc hắn bị bỏ rơi.
May mà, không lâu sau, Lận Chí trở lại xe ngựa, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng trong xe.
"Bọn họ đã rời đi được ba bốn ngày rồi, ta đã phái người đi tìm nha dịch kia." Lận Chí nói, "Đi được ba bốn ngày mới vứt đứa nhỏ trước cửa nhà ngươi, xem ra nàng ta thật sự quyết tâm vứt bỏ đứa nhỏ. Chúng ta về trước đã, đợi có tin tức gì ta sẽ báo cho ngươi."
Chu Tương cúi đầu nói: "Cảm ơn, đã làm phiền ngươi rồi."
Lận Chí vỗ vai Chu Tương: "Ngươi khách sáo với ta làm gì? Muốn khách sáo thì lần sau ta đến nhà ngươi ăn thịt."
Chu Tương gượng cười: "Được, ngươi không cần mang thịt theo đâu, ăn thịt nhà ta."
Lận Chí vui vẻ nói: "Vậy quyết định như thế nhé."
Hắn nhìn đứa nhỏ trong lòng Chu Tương: "Ngươi muốn nhận nuôi nó sao?"
Chu Tương thở dài: "Nhìn thấy nó, lại nhớ đến bản thân lúc trước. Ta sẽ hỏi Tuyết, nếu Tuyết đồng ý thì ta sẽ nhận nuôi, chủ yếu là xem tâm trạng của Tuyết."
Lận Chí bật cười: "Nhà người ta đều coi trọng việc nối dõi tông đường, ngươi thật kỳ lạ."
Chu Tương nói: "Ta vẫn luôn kỳ lạ mà, bây giờ ngươi mới phát hiện ra sao?"
Lận Chí nói: "Phát hiện ra từ lâu rồi. Chỉ là có một số điểm kỳ lạ, thì nên sửa đổi một chút." Ví dụ như quá coi trọng mạng sống của người khác, ngay cả chiến trường cũng không muốn đi.
Chu Tương cười khổ: "Sửa, nhất định sẽ sửa, đang sửa đây."
Lận Chí lại bật cười.
Chu Tương thở dài.
Lận Chí cười xong, an ủi nói: "Tuy rằng ngươi phải sửa đổi những điểm kỳ lạ kia mới có thể làm quan, nhưng không sửa cũng không sao, ta và phụ thân ta có thể che chở cho ngươi, ngươi như bây giờ cũng rất tốt."
Chu Tương chỉ biết cười khổ nói cảm ơn, không nói gì thêm.
Hắn điều chỉnh tư thế ôm đứa nhỏ trong lòng. Đứa nhỏ lại nhắm mắt, hình như đã khóc mệt rồi.
Lận Chí nhìn đứa nhỏ trong lòng Chu Tương, trong mắt tràn đầy thương xót: "Nếu Tuyết không muốn nuôi, hôm nay ta sẽ mang nó về nhà nuôi tạm, từ từ tìm người nhận nuôi, tránh cho hai người cãi nhau."
Chu Tương lầm bầm: "Ta và Tuyết chưa bao giờ cãi nhau."
Lận Chí cười nhạo: "Phải rồi, Tuyết chỉ cần hơi lên giọng một chút là ngươi đã bắt đầu khúm núm xin lỗi, chẳng có chút khí phách nào."
Chu Tương mím môi giả vờ như không nghe thấy.