Nhưng lại bị Kỷ Sầm phía sau cắt ngang.
Giọng nói chậm rãi của nam sinh vang lên: "Cô Bùi, cũng không nhất thiết phải là cán bộ lớp, hay là gọi Bách Trạch Văn đi, cậu ấy buổi sáng hay dậy muộn, luôn đi học trễ, vừa hay trực nhật thì em có lý do để gọi cậu ấy dậy cùng."
Lâm Diệc Lâm không nói gì nữa, cất đi vẻ thất vọng trong mắt.
Một đề nghị rất hợp lý, cô Bùi cũng đã khó chịu với tên đại vương chuyên đi học muộn Bách Trạch Văn từ lâu, cô ấy gật đầu, viết tên Kỷ Sâm và Bách Trạch Văn vào danh sách.
"Được, vậy thì em và Bách Trạch Văn nhé."
Bị tịch thu điện thoại, còn bị gọi phụ huynh đến trường lấy, lại bị giáo viên chủ nhiệm phân công trực nhật vất vả nhất, những chuyện xui xẻo mà một học sinh có thể gặp ở trường, dường như đều ập đến Kỷ Sầm cùng một lúc.
Thế mà Kỷ Sầm dường như không hề bận tâm, rất lạc quan, ngồi tại chỗ, khóe môi vẫn luôn hơi nhếch lên, lông mày giãn ra, ung dung tự tại.
Họp lớp vừa xong, cậu thậm chí còn có tâm trạng chạy đi nhà ăn.
Nhìn bóng lưng thong dong của nam sinh, những người khác đều vô cùng bội phục.
Tâm lý vững vàng như vậy, bảo sao người ta lại thi được hạng nhất toàn khối.
-
Ăn cơm xong, Tề Diệu Tưởng và nhóm Lư Văn Giai chuẩn bị về lớp nghỉ trưa.
Trên đường đi, chủ đề vẫn chưa kết thúc.
Vương Thư Hủy cảm thấy Lư Văn Giai là do bình thường đọc tiểu thuyết quá nhiều, dẫn đến ánh mắt quá cao, không thực tế, nên mới thần thánh hóa Kỷ Sầm quá mức.
La Yên cũng nghĩ vậy.
"Thực ra Kỷ Sầm cũng bình thường thôi, tôi thấy trường mình cũng có khá nhiều nam sinh đẹp trai."
Nghĩ một lúc, cô ấy sờ cằm phân tích: "Ví dụ như lớp trưởng của chúng ta cũng được đấy, còn có Cố Dương. Tôi cảm thấy Cố Dương hình như quen biết Kỷ Sầm, có mấy lần giờ ra chơi tôi thấy Kỷ Sầm đến lớp mình tìm cậu ấy, có phải họ học chung cấp hai không nhỉ?"
Để Diệu Tưởng hiểu, La Yên còn đặc biệt giới thiệu về Cố Dương.
Lớp trưởng thì Diệu Tưởng chắc chắn biết rồi, còn Cố Dương thì Diệu Tưởng chắc chắn không quen, cả tháng nay chuyển đến, cô căn bản chưa nói chuyện với Cố Dương lần nào.
Cố Dương là lớp phó môn Sinh học của lớp họ.
Diệu Tưởng cũng có chút ấn tượng. Tuy cô không nói chuyện nhiều với hầu hết các nam sinh trong lớp, nhưng những người có đặc điểm rõ ràng thì vẫn biết.
Ví dụ như ai rất ồn ào, giờ học luôn bị giáo viên gọi tên, hoặc là ai có thành tích rất tốt, luôn được giáo viên lấy làm ví dụ, nói phải noi theo.
Cố Dương chính là kiểu người thứ hai, hình mẫu điển hình.
Về việc Kỷ Sâm và Cố Dương có học chung cấp hai hay không, Lư Văn Giai ngại hỏi Kỷ Sầm, nhưng có thể hỏi Cố Dương, dù sao cũng là bạn cùng lớp.
Trở về lớp học, Vương Thư và La Yên kiên quyết không tham gia vào cuộc điều tra nhàm chán này, Lư Văn Giai chỉ có thể kéo Diệu Tưởng đi tìm Cố Dương hỏi thăm.
"Cố Dương, hỏi cậu một chuyện được không?"
Nếu ấn tượng đầu tiên của Kỷ Sầm là sảng khoái và sạch sẽ, thì ấn tượng đầu tiên của Cố Dương lớp họ là khó gần.
Đôi mắt thanh tú và hẹp dài ẩn sau cặp kính, nam sinh đang viết bài báo cáo tiếng Anh hàng tuần, nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua hai nữ sinh.
Nam sinh giọng trầm thấp: "Chuyện gì?"
Ngay cả một người hướng ngoại như Lư Văn Giai cũng có chút bị khí chất lạnh lùng của nam sinh làm cho chùn bước.
Tề Diệu Tưởng càng không cần phải nói, theo bản năng nép sát vào Lư Văn Giai.
"Cái đó, chỉ là muốn hỏi cậu, cậu và Kỷ Sầm lớp bên cạnh có phải học chung cấp hai không?"
Cố Dương mặt không cảm xúc: "Ừ."
"..."
Cố Dương: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"
"À, không còn."
"Ừ."
Cố Dương cúi đầu, tiếp tục làm bài báo cáo tiếng Anh của mình.
Rõ ràng nam sinh có hỏi tất trả lời, nhưng Lư Văn Giai vẫn có cảm giác như bị hắt hủi.
Lư Văn Giai đột nhiên cảm thấy câu hỏi của mình thật sự không có ý nghĩa gì, kéo Tề Diệu Tưởng rời đi.
Thấy nữ sinh không còn gì để hỏi nữa, Cố Dương ừ một tiếng, định cúi đầu xuống, lại như nhớ ra điều gì, nhìn về phía Tề Diệu Tưởng đang đứng làm nền bên cạnh.
Nam sinh gọi cô: "Tề Diệu Tưởng."
Tề Diệu Tưởng ngạc nhiên quay đầu lại.
Cố Dương vậy mà biết tên cô, rõ ràng trước đó họ chưa từng nói chuyện với nhau câu nào.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của cậu càng khiến cô cảm thấy khó tin hơn.
"Cấp hai, cậu có phải học ở trường Anh Tài bên cạnh thành phố không?"
Tề Diệu Tưởng mở to mắt: "Sao cậu biết?"
Cố Dương nói: "Nghe người khác nói."
Nghe ai nói? Chẳng lẽ cậu còn quen người khác ở trường Anh Tài?
Tề Diệu Tưởng rất muốn hỏi, nhưng nam sinh đã có được câu trả lời, cúi đầu xuống, tiếp tục làm bài báo cáo tiếng Anh của mình.
Ngay cả một người hướng ngoại như Lư Văn Giai cũng bị sự lạnh nhạt của Cố Dương làm cụt hứng, huống chi là Tề Diệu Tưởng.
Cô đành nuốt câu hỏi vào trong.
Thôi vậy, dù sao cũng không phải chuyện gì nhất thiết phải biết.