Kỷ Sầm tất nhiên không hề ngất đi.
Lý do không trả lời tin nhắn được là vì điện thoại của cậu hiện không ở trong tay mình.
"Đang họp lớp mà còn lén lút chơi điện thoại, có phải em hơi coi thường tôi rồi không hả Kỷ Sầm?"
Cô Bùi giơ điện thoại của nam sinh lên lắc lắc.
Nhưng may mắn là phản ứng của Kỷ Sầm đủ nhanh, ngay khi điện thoại bị lấy đi đã nhanh chóng ấn nút khóa màn hình bên cạnh.
Kỷ Sầm khẽ mỉm cười, nhanh chóng bày ra vẻ mặt thành khẩn nhận lỗi.
"Xin lỗi cô Bùi, lần sau em không dám nữa."
Cô Bùi vốn định dạy dỗ cậu thêm vài câu.
Nhưng nam sinh này thật sự quá đẹp trai, đôi mắt màu nâu nhạt, đường nét thanh tú tràn đầy sức sống tuổi trẻ, giữa lông mày và ánh mắt là vẻ tuấn tú chưa hoàn toàn trưởng thành.
Lúc này trông cậu chưa có gì quá sắc sảo, nhưng không thể tưởng tượng được vài năm nữa, sẽ trở thành một cực phẩm như thế nào.
Không thể trách cô Bùi, các giáo viên khác cũng có chút bó tay với Kỷ Sầm.
Một cậu bé tính tình tốt, cha mẹ đều là công chức, môi trường trưởng thành từ nhỏ đã tốt, thanh tú cao ráo, đối nhân xử thế không lạnh nhạt, nhưng cũng không quá nhiệt tình vượt quá giới hạn, lễ phép có giáo dục, rất biết giữ chừng mực, đầu óc lại thật sự thông minh, thành tích văn hóa cũng thật sự tốt.
Nghe nói hồi cấp hai còn tham gia đội bắn cung của trường, theo huấn luyện viên đi thi đấu không ít, cũng giành được nhiều huy chương, nhưng bây giờ xem ra, may mà không đi theo con đường thể thao, tuy quốc gia ngày càng coi trọng các môn thể thao, nhưng nền giáo dục cơ bản hiện nay của nước ta vẫn lấy văn hóa làm trọng.
Sau kỳ thi tháng đầu tiên, nhìn bảng điểm của Kỷ Sầm, các giáo viên đều nhất trí quyết định, ba năm này phải bồi dưỡng cậu thật tốt, cho cậu tham gia nhiều cuộc thi, đăng ký cho cậu nhiều khóa học hè, đến lúc đó dù là được tuyển thẳng hay thi đại học, cũng nhất định phải đưa cậu vào Thanh Hoa Bắc Đại.
Tuy nhiên, dù là một nam sinh hoàn hảo đến đâu, cũng có những khuyết điểm nhỏ.
Ví dụ như trên lớp hay lơ đãng, hay lén mang điện thoại và truyện tranh đến trường, đôi khi bài tập về nhà nhiều quá, cậu lười viết, cũng sẽ chép bài của các bạn khác.
Một số lỗi nhỏ không quan trọng, các giáo viên khác thường bỏ qua, nhưng cô Bùi thì không, cô là giáo viên chủ nhiệm, phải làm gương cho các học sinh khác.
"Tôi đã nói với các em bao nhiêu lần rồi, không được mang điện thoại đến trường, coi lời tôi nói là gió thoảng qua tai à? Điện thoại tôi tịch thu, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho mẹ em, để mẹ em đến trường lấy."
Mấy cán bộ lớp khác đều hít một hơi lạnh, mấy người lén mang điện thoại theo theo bản năng siết chặt túi áo khoác đồng phục.
Thế mà Kỷ Sầm không chỉ nhận phạt, còn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."
Thậm chí còn có thể thấy ý cười thoang thoảng trong mắt cậu, như thể bị tịch thu điện thoại còn rất vui vẻ.
"..."
Cô Bùi cảm thấy rất khó chịu.
Không để ý đến Kỷ Sầm nữa, cô tiếp tục nói.
"Vừa rồi tôi nói đến đâu rồi nhỉ? À, tuần sau là đến lượt lớp chúng ta trực nhật toàn trường, trong hai tuần, bây giờ còn lại hai suất trực nhật kiểm tra tóc tai trang phục ở cổng trường vào giờ tự học buổi sáng, có ai xung phong nhận nhiệm vụ không? Vì phải dậy sớm, nên chỉ cần học sinh nội trú."
Không ai lên tiếng, thời tiết ngày càng lạnh, việc thức dậy cũng ngày càng khó khăn. Hơn nữa còn phải đến cổng trường trước khi học sinh ngoại trú đến, không có học sinh nội trú nào muốn nhận nhiệm vụ này.
Cô Bùi sao có thể không biết, đợi một lúc thấy không ai tình nguyện, cô nhìn Kỷ Sầm dưới bục giảng.
Vẫn phải cho nam sinh này một hình phạt thiết thực mới được.
Cô Bùi: "Không ai xung phong thì tôi sẽ điểm danh ngẫu nhiên vậy, Kỷ Sầm, chính là em."
Kỷ Sầm chớp mắt: "Em ạ?"
"Đúng vậy, từ tuần sau, hai tuần này, em phụ trách mỗi ngày đến cổng trường kiểm tra tóc tai trang phục của học sinh ngoại trú, còn có một việc nữa là phải chú ý đừng để họ mang đồ ăn từ ngoài vào, tuần trước họp cô hiệu trưởng đã nói rõ rồi, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, toàn là dầu ăn bẩn, không được gọi."
Kiểm tra học sinh ngoại trú? Đôi mắt màu nâu nhạt đảo một vòng, Kỷ Sầm gật đầu: "Vâng ạ."
Vẫn là dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của giáo viên.
Hình như phạt thế nào cũng không dọa được cậu, cô Bùi đành bỏ cuộc: "Ngoài Kỷ Sầm, còn phải sắp xếp thêm một người trực nhật cùng cậu ấy."
Ngước mắt lên nhìn, các cán bộ lớp khác đều đồng loạt cúi đầu.
Chỉ có Lâm Diệc Lâm, với tư cách là lớp trưởng kỷ luật, quay đầu nhìn Kỷ Sâm ngồi phía sau, vừa vặn chạm mắt với cậu.
Đôi mắt nam sinh trong veo, cảm xúc trong mắt nhàn nhạt, nhưng tim Lâm Diệc Lâm lại đập nhanh, vội vàng quay đầu lại.
Lâm Diệc Lâm do dự giơ tay.
"Cô Bùi, hay là em..."