Thế là Tề Diệu Tưởng lại đi học muộn.
May mà tiết này là tiết toán, chắc là sẽ không xảy ra tình huống xấu hổ như tiết trước nữa.
Điều đáng mừng hơn nữa là, lúc này Kỷ Sầm cũng đã vào lớp rồi, trước cửa lớp 29 không có ai.
Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm, may quá, hóa ra là mình đã nghĩ nhiều rồi.
Cô vội vàng chạy về lớp mình.
Đổng Vĩnh Hoa tuy nghiêm khắc với nam sinh, nhưng đối với nữ sinh trong lớp vẫn rất lịch sự, Tề Diệu Tưởng hô "Em chào thầy ạ", ông ấy cũng không so đo, chỉ bảo cô vào chỗ ngồi.
Nhưng Đổng Vĩnh Hoa có một khuyết điểm chết người khiến học sinh rất ghét, đó là khi giảng bài tập toán mà hưng phấn quá thì sẽ kéo dài giờ học.
Bình thường thì không sao, dù sao mười phút giải lao cũng chẳng đủ làm gì, nhưng tiết cuối cùng trước khi tan học mà còn kéo dài giờ thì khiến học sinh rất khó chịu.
Chuông tan học vang lên, trên hành lang vang lên tiếng các lớp khác tan học, khá là náo nhiệt, Đổng Vĩnh Hoa trên bục giảng nói: "Chúng ta học muộn hai phút nhé, thầy giảng nốt bài cuối cùng này."
Cả lớp than trời trách đất.
"Ôi..."
"Lại không được ăn cơm rồi."
Đổng Vĩnh Hoa lập tức không vui, bắt đầu giáo huấn.
"Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, muộn hai phút thì chết đói được à? Căng tin mỗi ngày nấu cả nồi cơm to như vậy, chẳng lẽ không đủ cho các em ăn? Các em đến trường là để học hay là để ăn, bao giờ các em học hành mà có cố gắng như vậy, thì lớp chúng ta đã sớm vượt qua lớp 29 bên cạnh rồi."
Uy nghiêm của giáo viên chủ nhiệm vẫn còn đó, học sinh không dám hó hé gì nữa.
Đổng Vĩnh Hoa bực bội đập tay vào cuốn bài tập, nói: "Nhìn bài này!"
Tề Diệu Tưởng cũng đói rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe giảng.
"Lát nữa cậu có đi ăn cơm ở căng tin không?"
Lư Văn Giai lấy sách che mặt, cúi đầu nhỏ giọng hỏi Tề Diệu Tưởng.
Tình bạn giữa các cô gái thật kỳ diệu và tinh tế, có thể vì một chi tiết rất nhỏ mà xa cách, cũng có thể vì một chuyện rất nhỏ mà trở nên thân thiết.
Ấn tượng đầu tiên mà Tề Diệu Tưởng mang đến cho người khác là sự xa cách, tuy rằng trông rất xinh xắn đáng yêu, nhưng mí mắt lúc nào cũng cụp xuống, trông có vẻ thiếu sức sống, mới học lớp 10 mà đã có khí chất u ám như học sinh lớp 12.
Tan học tiết trước, Tề Diệu Tưởng chủ động rủ cô cùng đi vệ sinh, điều đó cho thấy kỳ thực cô không hề bài xích việc làm bạn với Lư Văn Giai.
Đối với lời mời của Lư Văn Giai, mắt Tề Diệu Tưởng sáng lên, gật đầu.
"Ừ!"
Lư Văn Giai cười hì hì.
Mãi đến hôm nay, cô mới được dịp quan sát kỹ càng ngũ quan của Tề Diệu Tưởng.
Hóa ra Tề Diệu Tưởng có khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao thanh tú, thêm vào đó là đôi mắt hai mí rất xinh xắn, con ngươi giống như hai quả nho đen.
Trường Nhất Trung không bắt buộc học sinh lớp 10 phải ở ký túc xá, nhưng đây là trường trung học trọng điểm của tỉnh, phần lớn mọi người đều muốn thi vào một trường đại học tốt, phụ huynh cho rằng ở ký túc xá sẽ tập trung học hành tốt hơn, vì vậy học sinh bán trú rất ít.
Lư Văn Giai và các bạn cùng phòng là học sinh nội trú, tối hôm đó sau buổi tự học, cô kéo La Yên và Vương Thư Hủy lại, trên đường về ký túc xá đã có một cuộc trò chuyện ngắn.
"Mọi người thấy Tề Diệu Tưởng thế nào?"
La Yên nói: "Rất tốt mà, da cậu ấy trắng thật đấy, trưa nay lúc ăn cơm, mình ngồi đối diện cậu ấy, trời ơi mình có thể nhìn thấy cả lông tơ trên mặt cậu ấy, mai mình nhất định phải hỏi xem cậu ấy thường dùng gì để rửa mặt."
Vương Thư Hủy nói: "Vậy ngày mai cậu hỏi xong thì nói cho mình biết với."
"Được, đến lúc đó chúng ta cùng mua."
Lư Văn Giai im lặng.
"Mình không hỏi về làn da của cậu ấy, mình đang hỏi về con người cậu ấy. Cậu ấy mới chuyển đến, trông có vẻ khá rụt rè, nếu hai cậu không ngại thì sau này chúng ta đi đâu thì rủ cậu ấy đi cùng nhé, được không?"
Nhóm bạn nữ muốn kết nạp thêm thành viên mới, đương nhiên cô phải hỏi ý kiến của mọi người.
La Yên và Vương Thư Hủy thì có ý kiến gì chứ.
Tình bạn hai người thì vừa đủ, tình bạn ba người hơi chật chội, bởi vì sẽ có một người bị bỏ rơi, bây giờ thêm một người, vừa đủ thành một cặp, ai cũng có đôi có cặp, tốt biết mấy.
Mấy ngày nay, Tề Diệu Tưởng đã có bạn bè, mỗi lần tập thể dục giữa giờ đều có bọn họ đi cùng, những ánh mắt từ lớp 29 cuối cùng cũng không còn khiến cô bối rối nữa.
Nhìn thì cứ nhìn, dù sao cô cũng đâu có mất miếng thịt nào.
Hơn nữa, cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao các học bá lớp 29 dường như đều quen biết cô.
Tuy nhiên, ngoại trừ mấy nữ sinh bắt chuyện với cô trong nhà vệ sinh hôm đó, mấy ngày nay cũng không có ai đến bắt chuyện với cô nữa.
Còn Kỷ Sầm, cậu ta cao, mỗi lần tập thể dục đều đứng ở phía sau hàng lớp 29, cô cũng không nhìn thấy.
Như vậy, chỉ cần bình thường tan học ít đi vệ sinh, ít đi qua lớp 29, thì sẽ không có cơ hội chạm mặt Kỷ Sầm.
Tề Diệu Tưởng yên tâm.
Tình bạn giữa các cô gái tiến triển rất nhanh, chỉ sau vài ngày, cô đã thân thiết với ba cô gái kia, coi như đã gia nhập vào nhóm nhỏ của bọn họ.