Thành phố H mưa liên miên suốt nửa tháng trời, khắp tòa nhà khám bệnh của bệnh viện đều tràn ngập mùi ẩm mốc. Sàn nhà vừa lau xong đã lại ướt, người phụ nữ trung niên phụ trách vệ sinh tay cầm cây lau nhà, đi từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái như đi dạo phố, hoàn toàn không nhận ra có một con gián chết đang dính ở mép giẻ lau.
5 giờ rưỡi chiều, đã quá giờ khám bệnh, màn hình điện tử treo trên tường vẫn đều đặn phát ra từng số thứ tự.
Chẳng mấy chốc, khu vực chờ chỉ còn lại một nam sinh đeo tai nghe có dây.
Cậu uể oải tựa lưng vào ghế, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn cây lau nhà với con gián chết.
"Con gián rớt chưa?" Giọng nói của A Chính, người bạn ở đầu dây bên kia vang lên.
Dụ Chỉ: "Chưa."
Năm phút trước, cậu và A Chính đã cá cược xem con gián chết có rơi xuống đất trong vòng mười phút hay không.
Dụ Chỉ cược là có.
Nếu cậu thắng, từ nay về sau A Chính sẽ không được phép bàn chuyện tiểu thuyết với cậu nữa.
Nếu cậu thua, cậu sẽ phải nghe A Chính than thở về tiểu thuyết vô điều kiện.
"Còn năm phút nữa, để tôi nói thêm chút nữa," A Chính dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Tôi cảm thấy nhân vật chính đó hình như thật sự bị tâm thần, ban đầu gϊếŧ người coi như là vì nhiệm vụ, nhưng sau đó càng ngày càng quá đáng."
"Nghi ngờ đồng đội phản bội mình, chưa có chứng cứ, gϊếŧ trước."
"Nghi ngờ đồng đội bị ô nhiễm, chưa biến dị, gϊếŧ trước."
... ...
Dụ Chỉ bắt đầu lơ đãng ngay khi nghe thấy từ "nhân vật chính".
Nửa tháng nay, cậu thường xuyên nhận được điện thoại của A Chính, nội dung cuộc trò chuyện cũng na ná nhau, toàn là than thở về một bộ tiểu thuyết mạng có tên là [Livestream Tận Thế: Trông tôi giống chúa cứu thế sao?].
Dụ Chỉ không hứng thú với tiểu thuyết, càng không hứng thú với việc nghe người khác than thở về tiểu thuyết.
A Chính là loại người, giây trước còn chửi nhân vật chính ngu ngốc, giây sau đã có thể khen nhân vật chính lợi hại, cũng chẳng nói rõ nội dung cụ thể là gì, một lúc sau chủ đề lại nhảy sang "Tôi thấy trong tiểu thuyết có một nhân vật phụ của phụ trùng tên trùng họ với cậu ở trường đại học H, đề nghị cậu học thuộc lòng toàn bộ phần đó đi".
Lối suy nghĩ nhảy vọt như vậy thật sự rất tra tấn người khác, nếu không phải nửa tháng nay Dụ Chỉ bị ù tai nặng hơn, cần nghe một chút âm thanh, cậu nhất định sẽ không nghe điện thoại của A Chính.
Giọng nói lải nhải của nam sinh trong tai nghe át đi tiếng ù tai vừa xa xôi vừa rất gần: "Vừa rồi tôi thấy có một bình luận nói nếu cậu ta xuyên vào truyện, việc đầu tiên chính là gϊếŧ chết Phó Túc Tức, lôi kéo một vị lão đại đứng đầu bảng xếp hạng livestream của hắn, tự mình làm nam chính..."
"Nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?"
Dụ Chỉ nhìn chằm chằm con gián chết, suy nghĩ xem tối nay ăn gì.
A Chính: "Cá* à?"
(*)鱼(yú)= cá đọc khá giống với từ 喻(yù) = Dụ, là họ của thụ.
"Dụ Chỉ?!"
Âm lượng đột nhiên tăng cao trong tai nghe kéo Dụ Chỉ trở về thực tại, cậu chớp mắt: "Đến lượt tôi rồi à?"
A Chính kiên nhẫn lặp lại: "Tôi nói, nếu cậu gặp phải nhân vật chính tâm thần đó, cậu có thể làm gì hắn ta?"
Dụ Chỉ đợi năm giây, thấy con gián chết vẫn không chịu rơi xuống, mới chậm rãi trả lời: "Tôi chỉ là một nam sinh viên đại học bình thường."
A Chính: "Vậy thì sao?"
Dụ Chỉ: "Tôi có thể khiến trên tay hắn ta thêm một mạng người nữa."
A Chính: "..."
Im lặng một lúc, cậu ta hỏi dồn: "Cậu chưa từng tưởng tượng mình cũng có thể thức tỉnh dị năng sao?"
"Lỡ như cậu thức tỉnh được dị năng gì đó rất lợi hại thì sao? Hơn nữa trong bộ tiểu thuyết này mỗi người đều có nhiệm vụ hệ thống, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng, tôi nhớ có một nhân vật phụ đã mở ra được một dị năng rất lợi hại, tuy nhiên sau đó đã bị nhân vật chính cướp mất..."
Chủ đề xa rời thực tế khiến Dụ Chỉ lại lần nữa lơ đãng.
Cậu nhìn con gián chết bám chặt vào cây lau nhà, thầm nghĩ, chỉ còn một phút nữa, sao vẫn chưa rơi xuống?
Hay là lại gần gạt nó xuống nhỉ?
Dù sao cũng đâu có cá cược con gián rơi xuống bằng cách nào?
Đang lúc phân vân, màn hình điện tử đã gọi đến tên cậu: "Khoa tâm thần, số 100 Dụ Chỉ, mời đến phòng khám số 1."
Dụ Chỉ lập tức nói: "Đến lượt tôi rồi, cúp máy đây."
A Chính gọi giật cậu lại: "Chờ đã."
"Cá cược của chúng ta chỉ còn ba mươi giây nữa, cậu đợi thêm chút nữa đi."
Dụ Chỉ thản nhiên nói: "Không được, tôi là số cuối cùng, quá số bác sĩ sẽ tan ca mất."
A Chính: "Vậy còn vụ cá cược?"
Dụ Chỉ: "Coi như cậu hòa."
A Chính: "?"
Im lặng một giây, cậu ta tức đến bật cười: "Tên nhóc này, có phải thấy con gián không rơi xuống được nên..."
Chưa để cậu ta nói hết câu, Dụ Chỉ đã cúp máy ngay lập tức, đứng dậy đi về phía phòng khám.
Đi dọc theo hành lang vào trong, hầu hết các bác sĩ khám bệnh đã tan ca, khu vực khám bệnh rất yên tĩnh.
Phòng khám số 1 nằm ở cuối góc khuất, căn phòng không lớn, đứng từ cửa có thể nhìn bao quát hết bên trong.