Dụ Dỗ Sự Thâm Tình Của Anh

Chương 29

Thư ký Chu xưa nay vẫn có chút láu cá, Lục Thời Kì biết anh ấy đang giả điếc làm ngơ, bèn tắt điện thoại không thèm để ý đến anh ấy nữa.

Tối qua uống quá nhiều rượu nên hôm nay đầu đau như búa bổ, anh điều chỉnh tựa lưng ghế về phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không còn men rượu làm tê liệt, anh căn bản không tài nào ngủ được.

Trong đầu cứ hiện lên những kỷ niệm vụn vặt khi ở bên Khương Ngưng.

Lục Thời Kì vốn tưởng mình đã đủ bao dung với cô, biết rõ cô chỉ là hư tình giả ý, anh vẫn bằng lòng chiều chuộng cô, hết lần này đến lần khác nhượng bộ vì cô.

Anh chỉ là đang chờ đến khi cô có thể thật lòng yêu anh một chút, không muốn kết hôn với cô trong tình huống như thế này.

Bởi vì biết rõ lời yêu thương cô nói ra chưa bao giờ xuất phát từ đáy lòng, cho nên anh thường xuyên từ chối lời cầu hôn của cô.

Anh cứ tưởng cái đêm cô nói muốn kết hôn đó cũng sẽ giống như mọi lần trước đây, dù bị anh từ chối nhưng cô vẫn cười toe toét làm nũng với anh. Hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ rời đi ngay trong đêm, thậm chí còn không chào lấy một tiếng.

Phát hiện ra phí tâm tư vào anh là vô dụng, cuối cùng không còn kiên nhẫn, đi tìm mục tiêu tiếp theo rồi sao?

Mấy ngày nay anh gần như đã lật tung cả Đồng Thành lên, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng cô đâu.

Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào nhẫn tâm và tuyệt tình như vậy, quả thật là một kẻ tệ bạc.

Mộ Du Trầm tắt máy xe, thấy Lục Thời Kì bên ghế phụ vẫn nhắm mắt như đang ngủ.

Anh ấy bèn đẩy đẩy Lục Thời Kì: “Lục Nhị.”

Người đàn ông trên ghế phụ khẽ mở mí mắt, đôi đồng tử đen láy kia dường như không có tiêu cự, hốc mắt hơi đỏ lên, sâu trong đáy mắt là nỗi đau đớn tột cùng, lại có chút không cam lòng.

Cổ họng anh như bị thứ gì đó chặn lại, vừa đắng chát vừa đau đớn, yết hầu chuyển động lên xuống, lúc mở miệng giọng nói bất giác có chút khàn đặc: “Tới đâu rồi?”

Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của anh, Mộ Du Trầm có chút cảm khái: “Không ngờ có một ngày cậu vì tình mà trở nên như vậy.”

“Tôi chỉ là không cam lòng khi bị cô ấy đùa giỡn tình cảm thôi.” Lục Thời Kì kìm nén nỗi đau trong mắt, “Chờ tôi tìm được cô ấy, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

“Người ta đã chạy mất rồi, cậu còn ở đó mà cứng miệng.” Nếu không phải nhìn thấy mắt anh đã đỏ hoe, Mộ Du Trầm thật sự tin lời anh nói.

Mộ Du Trầm: “Cậu định không dễ dàng bỏ qua như thế nào? Khóc lóc quỳ xuống cầu xin người ta đừng bỏ rơi cậu nữa sao?”

Lục Thời Kì: “…”

Biết rõ tính anh, Mộ Du Trầm cũng không trêu chọc nữa.

Anh ấy khẽ hất cằm, ra hiệu về phía cánh cổng sắt hoang phế phía trước: “Bạn gái cậu trước đây từng sống ở đây.”

Lục Thời Kì xuống xe, đứng trước cổng sắt nhìn vào trong.

Nơi này khác với những ngôi nhà tường trắng ngói xanh ở trấn Hạc Kiều, là một căn biệt thự nhỏ hai tầng, ổ khóa trên cửa đã sớm han gỉ, cửa sổ bị người ta dùng ván gỗ đóng chặt từ bên trong, bố cục bên trong căn nhà không thể nhìn thấy được chút nào.

Cỏ dại trong sân cao đến đầu gối, trong khe gạch ẩm ướt mọc đầy rêu xanh, dây leo um tùm quấn quanh tường.

Gió đông lạnh lẽo cuốn theo những chiếc lá rụng trên mặt đất, phát ra tiếng xào xạc.

Mộ Du Trầm đứng bên cạnh, tay đặt lên vai Lục Thời Kì: “Tôi đã nói rồi, cậu tự mình đến đây cũng vô ích thôi. Căn nhà này hoang tàn như vậy, không biết bao nhiêu năm rồi không có người ở, chắc chắn là không bao giờ quay lại, có thể tìm thấy manh mối gì chứ?”

Lục Thời Kì biết rõ có thể không tìm thấy cô, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng đến xem thử.

Anh luôn nghĩ, nhỡ đâu thì sao?

Nhìn ngôi nhà trước mặt, Lục Thời Kì im lặng hồi lâu.

Thì ra đây là nơi cô lớn lên.

“Sao các cậu lại đến nữa?” Một bà cụ chống gậy tập tễnh đi ngang qua, tay vịn vào tay gậy, dừng lại nhìn về phía này.

Bà nhìn Mộ Du Trầm rồi nói: “Tôi nhớ hai hôm trước đã thấy cậu ở trước cửa này rồi, hai người tìm nhà này có việc gì sao?”

Lục Thời Kì xoay người lại, nhíu mày: “Bà có quen Khương Ngưng không ạ?”

Bà cụ lẩm nhẩm cái tên ấy, hồi tưởng một lúc lâu rồi gật đầu: “Nhớ ra rồi, trước kia ở đây có một cô bé tên là vậy, xinh xắn lắm.”

Bà nhìn Lục Thời Kì: “Họ chuyển đi lâu rồi, bao nhiêu năm nay có thấy quay lại đâu.”

Lục Thời Kì dò hỏi: “Chuyển đi đâu rồi ạ?”

Bà cụ lắc đầu: “Chuyện đó thì không rõ, chỉ biết là có một buổi tối nọ có rất nhiều xe dừng trước cửa nhà họ, một đám người ùa vào, ồn ào náo động, sau đó cô bé kia bị đưa đi. Không lâu sau mẹ cô bé cũng chuyển đi.”

Nói đến đây, bà cụ như nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Mẹ nó bị bệnh tâm thần, đáng sợ lắm.”

Bà chỉ vào cửa sổ bên trong: “Thấy không, cửa sổ bị đóng chặt, bà ấy thường nhốt con gái mình trong nhà, suốt ngày không cho ra ngoài, cũng không cho tiếp xúc với ánh sáng, sợ người ngoài để ý đến con bé. Nhà họ còn có một tầng hầm, ban đêm thường nghe thấy tiếng cô bé khóc lóc cầu xin, tội nghiệp con bé ấy lắm.”

Sắc mặt Lục Thời Kì chợt trở nên khó coi: “Bà ơi, bà chắc chắn cô bé ở đây tên là Khương Ngưng ạ?”

“Những người sống gần đây tôi đều quen biết, chỉ có mỗi nhà họ Khương này thôi, chắc là tôi nhớ không nhầm đâu.”

Thấy bà cụ có vẻ nghi ngờ, sợ nhầm người, Lục Thời Kì liền lấy điện thoại tìm ảnh Khương Ngưng đưa cho bà xem.

Bà cụ cầm lấy xem một lúc, khẳng định: “Đúng là cô bé này rồi, đuôi mắt trái của nó có một nốt ruồi lệ. Trước kia còn hơi ngây ngô, giờ đã thành thiếu nữ rồi, cũng xinh hơn nhiều.”

Lục Thời Kì quay đầu nhìn căn nhà ấy, nghĩ đến lời bà cụ nói, sống lưng bỗng dưng lạnh toát.



Trên đường rời khỏi trấn cổ Hạc Kiều, Mộ Du Trầm lái xe, Lục Thời Kì vẫn im lặng.

Đến lúc này anh vẫn khó có thể tin được những lời bà cụ vừa nói, một cô gái hoạt bát rạng rỡ như vậy lại có một quá khứ u ám đến thế.

Chẳng trách Khương Ngưng sợ bóng tối, ban đêm ngủ cũng phải để đèn.

Tim Lục Thời Kì như bị ai đó bóp nghẹt, ban đầu không có cảm giác gì, dần dần đau đớn lan ra, truyền đến từng dây thần kinh, sau đó đến cả thở cũng thấy đau.

“Tôi chưa bao giờ hỏi cô ấy là tại sao cô ấy lại sợ bóng tối…” Giọng anh rất nhẹ, gần như đang lẩm bẩm, không biết là đang nói với Mộ Du Trầm hay đang tự nói với chính mình.

Mộ Du Trầm liếc nhìn anh, đang định nói gì đó thì Lục Thời Kì bỗng nhìn sang: “Thực ra cô ấy đã trải qua những chuyện như vậy nên lớn lên có chút khiếm khuyết về tính cách cũng là điều dễ hiểu, cô ấy thích tiền, muốn gả vào nhà giàu có cũng không phải chuyện gì to tát. Có lẽ là do không có ai yêu thương cô ấy, nên cô ấy mới chỉ yêu tiền, tôi nên bao dung với cô ấy hơn.”

“Thích tiền thì có gì sai, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền, chỉ cần cô ấy vui vẻ, có cho cô ấy hết cũng được.”

Mộ Du Trầm cầm vô lăng ngẩn người ra hai giây, chợt bật cười: “Ban đầu còn tưởng cậu đến trấn cổ Hạc Kiều này cũng chẳng thu hoạch được gì, không ngờ chuyến đi này lại đáng giá đến vậy, không những không cứng miệng nữa mà còn tìm được cớ bao biện cho việc bạn gái cũ lừa dối tình cảm của mình.”

Nói rồi, Mộ Du Trầm nghiêng đầu nhìn anh: “Lục Nhị, cậu tự an ủi mình như vậy, đợi sau này tìm được người ta rồi, chẳng phải quỳ xuống cầu xin cũng thấy yên tâm hơn sao?”

Lục Thời Kì nghe anh ấy nói mà nghẹn lời, vừa định mở miệng thì liếc thấy điện thoại của Mộ Du Trầm hiện lên cuộc gọi video WeChat.

Anh nói: “Tôi có quỳ hay không không cần cậu bận tâm, ‘bé ngoan’ nhà cậu gọi điện cho cậu kìa.”

Mộ Du Trầm đang để điện thoại ở chế độ im lặng, đến khi được anh nhắc mới nhìn thấy cuộc gọi WeChat.

Bị Lục Thời Kì nhìn thấy ghi chú, anh ấy thản nhiên nghe máy: “Chuyện gì vậy?”

Giọng cô gái ở đầu dây bên kia nhỏ như muỗi kêu, dè dặt lên tiếng: “Chú Út, ông nội hỏi tối nay bạn chú có đến nhà ăn cơm không ạ?”

Mộ Du Trầm liếc nhìn Lục Thời Kì, dò hỏi ý kiến

của anh.

Lục Thời Kì nói: “Lát nữa cậu đưa tôi về nhà họ Giang đi, tôi ghé thăm ông bà ngoại.”

Mộ Du Trầm cũng không miễn cưỡng, nói vào điện thoại: “Nói với ông nội là không cần phải chuẩn bị đâu, cậu ấy còn có việc.”

“Vâng ạ.” Đầu dây bên kia ngoan ngoãn đáp lại rồi nhanh chóng cúp máy, một giây cũng không muốn nói thêm.

Mộ Du Trầm hình như còn muốn hỏi gì đó, thấy đầu bên kia đã cúp máy, sắc mặt anh ấy hơi tối sầm lại: “Tôi còn chưa nói xong mà đã cúp máy nhanh thật.”

Lục Thời Kì liếc nhìn anh ấy: “Mộ Du Trầm, chắc cậu lại bắt nạt người ta nên người ta mới sợ cậu đến thế.”

Mộ Du Trầm nắm vô lăng, giọng điệu thản nhiên: “Tôi có bắt nạt thế nào cũng không đến mức như cậu. Cậu chọc cho người ta bỏ đi, giờ muốn tìm cũng không thấy, chỉ biết đứng trước mặt tôi đỏ mắt cứng miệng.”

Tới đèn đỏ, anh ấy quay đầu sang: “Nói thật đi, đã nghĩ ra cách quỳ xuống khóc lóc xin lỗi bạn gái sau khi tìm thấy cô ấy chưa?”

Lục Thời Kì: “…..”



Sau khi trở về nhà họ Thẩm, cuộc sống của Khương Ngưng tuy bình lặng nhưng nhàn nhã. Thường ngày Thẩm Yến và Thẩm Tịch bận rộn công việc, cô ở lại nhà tổ với ông cụ Thẩm.

Đông qua xuân đến, thoắt cái đã vào hạ.

Khương Ngưng thấy trên mạng nói đi bộ hợp lý có lợi cho việc sinh nở, đến những tháng cuối thai kỳ, cô thường đi đi lại lại trong phòng khách khi rảnh rỗi.

Ông cụ Thẩm đeo kính lão, một mình bày binh bố trận trên bàn cờ, bỗng gọi cô: “Tiểu Ngũ, lại đây chơi cờ với ông một ván.”

Mấy tháng mang thai ở nhà, Khương Ngưng ở chung với ông nội nhiều hơn trước, cũng dần dần hiểu ông hơn. Tuy ông nội chưa bao giờ thể hiện sự quan tâm ân cần, nhưng từ những chi tiết nhỏ trong cuộc sống vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của ông, ông là người ngoài lạnh trong nóng.

Ví như lúc này, có lẽ ông thấy Khương Ngưng đi lại lâu, sợ cô mệt, nên mới gọi cô lại chơi cờ cùng.

Gần đây Khương Ngưng không còn sợ ông nội như trước, cũng dám làm nũng một chút: “Ông nội, lần nào chơi cháu cũng thua, chẳng còn hứng thú gì nữa, hay là ông đợi anh cả về rồi chơi ạ.”

Ông cụ Thẩm liếc nhìn cô: “Thất bại là mẹ thành công, nếu ông nhường cháu, cờ nghệ của cháu sẽ không bao giờ tiến bộ.”

Khương Ngưng ôm bụng đi tới, lập tức có người giúp việc bê một chiếc ghế thoải mái hơn cho cô.

Khương Ngưng ngồi xuống, ông cụ Thẩm đã bày xong quân cờ, ra hiệu cho cô đi trước bằng quân đỏ.

Khương Ngưng đi pháo đầu, nghĩ đến lời ông nội nói lúc nãy, đáp: “Cháu đâu có nhất thiết phải chơi giỏi, chơi vui là được rồi.”

“Cái tính của cháu đúng là được thằng cả với thằng tư chiều mà ra.” Ông cụ Thẩm hiếm khi cười, “Nhưng như vậy cũng tốt, làm gì cũng chỉ cần vui vẻ là được.”

Hai người đi được vài nước, Khương Ngưng lại rơi vào thế hạ phong, ông cụ Thẩm vẫn như trước, không hề nhường cô chút nào.

Khương Ngưng thấy mình sắp thua, bỗng nhiên lùi quân mã vừa đi về: “Cháu không nhảy mã nữa, ông nội, cháu đi xe.”

Nói xong, cô cũng lùi quân cờ ông nội vừa đi về vị trí ban đầu: “Như vậy ông sẽ không chiếu tướng cháu được nữa.”

Ông cụ Thẩm liếc nhìn bàn cờ, nhìn cô: “Anh cả cháu, anh họ thứ hai và anh họ thứ ba của cháu chơi cờ với ông chưa bao giờ dám nuốt lời, cháu là người đầu tiên đấy.”

Giọng điệu của ông nội không nghe ra vui giận, nhưng Khương Ngưng cảm thấy ông sẽ không vì chuyện này mà tức giận, bèn nói: “Vậy cháu cũng là người đầu tiên sinh chắt cho ông mà.”

Ông cụ Thẩm thầm nhẩm tính: “Sắp đến ngày rồi à?”

Khương Ngưng: “Sắp rồi ạ, anh cả nói mấy hôm nữa sẽ sắp xếp cho cháu nhập viện trước, phòng trường hợp chuyển dạ đột ngột không kịp.”

Ông cụ Thẩm gật đầu: “Thằng cả làm việc luôn chu đáo.”

Vừa dứt lời, Khương Ngưng bỗng cảm thấy bụng quặn đau, chỉ trong chốc lát mà trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Ông cụ Thẩm lập tức nhận ra điều bất thường, cảm thấy đứa bé sắp chào đời, vội vàng gọi bác Lý lại, lái xe đưa Khương Ngưng đến bệnh viện.

Hai dì Nguyệt* đã được gia đình tìm trước đó hai tháng cũng đi theo.

(*người phụ nữ được thuê đến để chăm sóc cho trẻ mới sinh và người mẹ trong tháng sau khi sinh con)

Nhìn theo xe của bác Lý rời đi, ông cụ Thẩm vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Yến.

Khi Thẩm Yến và Thẩm Tịch đến nơi, Khương Ngưng đã được đẩy vào phòng sinh, có dì Nguyệt và nữ hộ sinh đi cùng.

Thẩm Yến ngồi trên ghế dài khu vực chờ đợi, Thẩm Tịch đi tới đi lui khiến anh ấy hoa cả mắt, bèn nhíu mày nói: “Đừng đi lại nữa, ngồi xuống đi.”

Lúc này Thẩm Tịch mới đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yến, có chút sốt ruột: “Anh cả, sao sinh lâu vậy nhỉ, đến bao giờ mới sinh xong đây?”

Thẩm Yến cũng căng thẳng, trên mặt khó giấu nổi lo lắng: “Không biết, kiên nhẫn chờ đi.”



Ngày 26 tháng 7, 2 giờ 15 phút sáng, một sinh linh bé nhỏ cất tiếng khóc chào đời.

Là một bé trai, vì sinh non lúc 37 tuần nên chỉ nặng 2,85kg.

Khi Khương Ngưng được đẩy ra khỏi phòng sinh, hai người anh của cô đều ở đó, ân cần hỏi han và quan tâm cô hết mực.

Trên tay Thẩm Tịch còn cầm một bó hoa, lắc lắc trước mặt cô: “Tiểu Ngũ, hoa hồng Mojito em thích nhất này, đẹp không?”

Khương Ngưng khẽ gật đầu: “Ừm, đẹp.”

Vào thời khắc trọng đại của cuộc đời có người thân ở bên cạnh, lòng cô bỗng thấy ấm áp lạ thường.

Trong phòng bệnh VIP, y tá đang chăm sóc cho Khương Ngưng. Thẩm Yến và Thẩm Tịch không tiện vào trong nên chỉ biết đi đi lại lại, ngắm nhìn đứa cháu trai mới chào đời ở phòng khách.

Đứa trẻ sơ sinh nhăn nheo, da dẻ đỏ hỏn, mái tóc đen tuyền, lúc này đang nhắm mắt ngủ ngon lành.

Thẩm Tịch cau mày một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh, trông nó có vẻ hơi xấu, lại còn đen thùi lùi nữa, đây không phải là gen của nhà mình chứ? Hay là giống bố nó nhỉ?”

“Em thì biết cái gì?” Thẩm Yến lườm em trai, “Trẻ con mới sinh càng xấu thì lớn lên càng đẹp, nước da đỏ hỏn như vậy càng lớn sẽ càng trắng.”

Thẩm Tịch bĩu môi: “Anh, anh còn chưa có bạn gái mà nói cứ như đã từng có con ấy.”

Thẩm Yến: “…”

Nhưng nghe anh trai nói vậy, Thẩm Tịch vẫn còn le lói hy vọng, anh ấy nhẹ nhàng nói với đứa bé trên giường: “Người ta thường nói cháu ngoại trai giống cậu, cháu nhìn cậu xem, đẹp trai thế này cơ mà, cháu nhất định phải giống cậu đấy.”

Hai anh em đang trò chuyện thì dì Nguyệt từ phòng ngủ đi ra, nói Khương Ngưng muốn nhìn con.

Thẩm Yến và Thẩm Tịch đẩy nôi sang, dì Nguyệt bế đứa bé đặt bên cạnh Khương Ngưng.

Trong thời gian mang thai, Khương Ngưng đã xem rất nhiều thông tin trên mạng, cô biết trẻ sơ sinh mới chào đời đều như nhau, phải đợi đến khi ngũ quan hoàn toàn phát triển thì mới đẹp lên được.

Khi mang thai, Khương Ngưng thường tự hỏi không biết đứa bé trong bụng là trai hay gái.

Giờ đây khi biết được là con trai, trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khi còn nhỏ Khương Hoa chỉ kể cho cô nghe về những điều đáng sợ của đàn ông bên ngoài, rằng cô là con gái, nếu không tránh xa đàn ông thì sau này nhất định sẽ bị tổn thương.

Vì vậy, Khương Hoa thà nhốt cô lại còn hơn là để cô tiếp xúc quá nhiều với thế giới bên ngoài.

Cách giáo dục của Khương Hoa quá bệnh hoạn, ảnh hưởng sâu đến Khương Ngưng. Đến nỗi cô luôn canh cánh trong lòng, không biết nếu mình sinh con gái thì phải dạy dỗ con như thế nào.

Khương Ngưng không biết phải truyền đạt những suy nghĩ nào cho con gái mới là đúng đắn, mới có thể cho con đủ cảm giác an toàn, để con an ổn sống cả đời.

Bây giờ sinh con trai, mục tiêu của cô đã rõ ràng hơn nhiều.

Nếu như Khương Hoa nói đàn ông trên đời đa phần đều thích ba phải, vậy thì cô sẽ dạy dỗ con trai mình trở thành một người chung thủy, có phẩm chất tốt đẹp, phong độ lịch lãm, học cách yêu thương người khác một cách chân thành và cũng biết yêu chính bản thân mình.

Có thể cô sẽ không tìm được người đàn ông nào yêu thương mình mãi mãi, không bao giờ rời xa cô. Nhưng chỉ cần cô dạy dỗ tốt, con trai cô sau này nhất định sẽ trở thành người đàn ông tốt như vậy, mang lại hạnh phúc cho những người con gái khác.

Cô khẽ chạm vào bàn tay nhỏ bé của con trai, nhìn sang Thẩm Yến: “Trước đây đã nói là để anh cả đặt tên cho cục cưng, anh đã nghĩ ra chưa?”

Thẩm Yến gõ chữ trên điện thoại, đưa cho Khương Ngưng xem: “Việt.”

Thẩm Yến nói: “Đứa bé này sinh vào giữa mùa hè, anh hy vọng nó sẽ được che chở dưới bóng cây, không bị ánh nắng thiêu đốt, cũng mong nó cả đời bình an, thuận lợi.”

“Khương Việt.” Khương Ngưng khẽ đọc tên con, mỉm cười đáp: “Tên hay thật, vậy gọi là Khương Việt đi.”

Cô cúi nhìn đứa con bé bỏng trong lòng: “Em cũng đã đặt cho cục cưng một cái tên ở nhà rồi, gọi là Thoả Thoả, hy vọng sau này dù là trong tình cảm hay trong cuộc sống thì con luôn là một người chu toàn, không phụ lòng người khác, cũng không phụ lòng chính mình.”

Thẩm Tịch bỗng cảm thấy mình bị ra rìa, liền chen ngang: “Hai người các em, một người thì đặt đại danh, một người thì đặt tên ở nhà, còn anh thì sao? Anh làm gì đây?”

Khương Ngưng nhướng mày nhìn anh ấy: “Không phải đã nói là đợi sau này thằng bé lớn anh sẽ dạy nó hát ca, cưỡi ngựa và trượt tuyết sao? Vai trò của anh rất lớn đấy.”

Lúc này Thẩm Tịch mới vui vẻ trở lại: “Kiểu người già trước tuổi như anh cả thì chỉ có việc đặt tên là tạm được thôi, còn việc chơi đùa thì đúng là không am hiểu gì cả. Sau này Thoả Thoả lớn hơn một chút cứ để anh dẫn đi chơi, anh có thể dẫn nó đi chơi rất nhiều nơi.”

Sợ Khương Ngưng mệt, sau khi thấy cô đã ăn chút gì đó, Thẩm Yến bèn giục cô mau đi nghỉ ngơi.

Tuy có y tá và bảo mẫu nhưng Thẩm Yến vẫn không yên tâm, đêm đó anh ấy ngủ lại phòng khách, chỉ bảo Thẩm Tịch về phòng ngủ trước.

Ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, Thẩm Yến có chút không ngủ được.

Ông nội từng nói nhà đã lâu không có gì náo nhiệt, tiệc đầy tháng của đứa nhỏ phải thật rộn ràng.

Nghĩ đến việc mình vừa chụp được kha khá ảnh của cháu trai cưng, anh ấy quyết định thông báo cho tất cả mọi người trong vòng bạn bè một tiếng.

Anh ấy đăng ảnh cháu trai lên trước, sau đó lại nói đến lúc tổ chức đầy tháng cho đứa bé sẽ mở tiệc lớn, mong mọi người đến tham dự cho thêm phần vui vẻ náo nhiệt.

Mới ba bốn giờ sáng, anh ấy thông báo xong cũng không hy vọng có ai lập tức trả lời.

Ai ngờ lại có người thật sự chưa ngủ, trả lời tin nhắn của anh ấy.



Thu Thủy Loan, lúc này Lục Thời Kì đang ở trong phòng sách xử lý công việc.

Anh nhìn thấy tin nhắn Thẩm Yến gửi đến, click mở ảnh ra xem qua một chút, không biết sao Thẩm Yến lại gửi tấm ảnh em bé xấu xí như vậy.

Có lẽ người làm cậu đều nhìn cháu trai mình với tấm màng lọc dày cộp.

Đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn phím, anh nhắn lại: [Chúc mừng nhé.]

Bên kia nhanh chóng trả lời.

Thẩm Yến: [Cậu chưa ngủ hay là mới dậy vậy?]

Lục Thời Kì: [Không ngủ được, đang xử lý chút công việc.]

Thẩm Yến: [Cậu đúng là muốn tiền không muốn mạng.]

Thẩm Yến: [Công việc thì quan trọng thật, nhưng cũng phải biết kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, tiệc đầy tháng của cháu trai tôi nhớ đến uống rượu đấy.]

Lục Thời Kì đang nhận rất nhiều dự án, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, chưa chắc đã có thời gian, anh nhắn lại: [Lì xì chắc chắn sẽ chuẩn bị, nhưng có thể đi hay không đến lúc đó xem tình hình đã.]

Tắt khung chat đi, Lục Thời Kì tiếp tục vùi đầu vào công việc, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi bâng khuâng khó tả.

Một tiếng trước anh ngủ thϊếp đi, mơ thấy Khương Ngưng.

Trong mơ bọn họ vẫn ở bên nhau, Khương Ngưng vẫn thích bám dính lấy anh như trước đây, cứ động một tí là làm nũng với anh.

Sau đó cô nói muốn kết hôn với anh, Lục Thời Kì đồng ý.

Anh tìm nhà thiết kế hàng đầu, dùng viên kim cương hồng đó làm nhẫn kết hôn, tràn đầy vui mừng mang đến cho cô xem.

Kết quả đẩy cửa phòng ngủ ra lại không thấy bóng dáng Khương Ngưng đâu.

Anh lục tung cả căn biệt thự lên nhưng vẫn không tìm thấy cô, trong lòng nhất thời hoảng loạn.

Anh không hiểu, rõ ràng mình đã đồng ý kết hôn với cô rồi, tại sao cô vẫn bỏ đi.

Tỉnh giấc trên chiếc giường lớn quen thuộc, Lục Thời Kì bỗng chìm trong một nỗi trơ trọi đến vô hạn. Căn phòng trống trải đến lạnh người, như chính trái tim anh lúc này, trống vắng đến nhói lòng.

Anh nhìn chằm chằm trần nhà, hồi lâu sau lại tự giễu cười một tiếng.

Từ sau khi cô rời đi, Lục Thời Kì luôn nằm mơ giấc mơ này, mơ thấy mình đồng ý kết hôn với cô. Lúc tỉnh lại, anh chợt nhớ trong hiện thực anh đã từng lần lượt lạnh lùng cự tuyệt những lời nói đó.

Anh căn bản chưa từng đồng ý cưới cô. Thậm chí chưa từng thừa nhận trước mặt cô rằng anh thích cô.

Rất thích, rất thích cô.

Nếu lúc trước anh không cố chấp như vậy, không so đo tình cảm Khương Ngưng dành cho anh có phải xuất phát từ đáy lòng hay không, có lẽ bây giờ bọn họ đã kết hôn rồi.

Có lẽ lúc này, anh cũng sẽ muốn có một đứa con với cô.

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kéo dòng suy nghĩ của Lục Thời Kì trở lại, anh nhìn về phía cửa: “Vào đi.”

Thím Diệp đẩy cửa bước vào, bà ấy đeo tạp dề, tay bưng một bát canh nóng hổi: “Cậu chủ, thức khuya hại sức khỏe, dạo này dạ dày cậu càng ngày càng không tốt, tôi hầm bát canh mang đến cho cậu.”

Lục Thời Kì khẽ gật đầu, nhìn thím Diệp đặt bát canh còn đang bốc khói nghi ngút lên bàn, anh ôn hòa nói: “Về sau buổi tối thím không cần phải phiền phức như vậy đâu.”

Thím Diệp cười hiền hậu: “Không sao, tôi cũng vừa mới thức giấc, tranh thủ vận động một chút. Cậu uống xong rồi ngủ thêm một lát nữa nhé, sức khỏe của bản thân là quan trọng nhất.”

“Cháu biết rồi.”

Không muốn làm phiền Lục Thời Kì thêm nữa, thím Diệp bước ra khỏi phòng sách, đóng cửa lại.

Khi đi xuống cầu thang, bà ấy lại ngoái nhìn ánh đèn hắt ra từ khe cửa phòng sách, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi xót xa.

Khoảng thời gian sau khi cô Khương rời đi, đêm nào cậu chủ cũng uống rượu giải sầu.

Rồi bỗng nhiên anh lại trở về như trước đây, dồn hết tâm sức vào công việc, đi sớm về khuya, tối nào cũng thức khuya làm thêm.

Trông anh như không có chuyện gì xảy ra, đã rất lâu rồi không còn nhắc đến tên cô Khương nữa, cứ như thể đã quên lãng tất cả.

Chỉ là bây giờ anh rất ít khi cười, khi nói chuyện với mọi người, khí chất toát ra cũng lạnh lùng hơn trước.

Thím Diệp đã giúp việc ở đây được vài năm, bà ấy biết cậu chủ luôn là người làm việc chăm chỉ và nghiêm túc, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi thực sự.

Nhưng từ sau khi cô Khương rời đi, bà ấy cứ cảm thấy cường độ làm việc của cậu chủ có gì đó khác so với trước đây.

Trước đây bận rộn chỉ là cố gắng hết mình. Còn bây giờ, anh như thể đang vắt kiệt sức lực.

Thím Diệp biết, cậu chủ căn bản chưa từng quên cô Khương.

Đồ đạc của cô Khương trong căn biệt thự này vẫn được giữ nguyên vị trí ban đầu, không hề bị xê dịch, ngay cả đôi dép của cô Khương ở cửa ra vào cũng vẫn còn đó.

Cậu chủ cố tình tạo ra cái vỏ bọc rằng cô Khương vẫn còn hiện diện, vậy thì làm sao có thể thực sự quên được cô đây?

Mỗi ngày đều dựa vào công việc để tê liệt bản thân, giả vờ như không quan tâm mới là sự thật.