Dụ Dỗ Sự Thâm Tình Của Anh

Chương 8

Địa điểm hẹn hò là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

Sau khi Khương Ngưng đến nơi, có người đã đứng đợi sẵn bên ngoài, cung kính mở cửa xe cho cô: “Là cô Khương phải không ạ? Anh Lục đã đến rồi, mời cô đi theo tôi vào phòng riêng.”

Khương Ngưng khẽ gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”

Thiết kế của câu lạc bộ rất độc đáo, môi trường trang nhã giống như đang ở trong một khu vườn biệt thự rộng lớn. Nước trong đài phun nước ở trung tâm quảng trường chảy róc rách, xung quanh ánh đèn lung linh.

Người phục vụ dẫn Khương Ngưng đi thang máy đến phòng riêng mà Lục Thời Kì đã đặt trước, lúc đẩy cửa bước vào, người đàn ông đã ở đó.

Anh dựa vào ghế sofa, mặc một bộ vest công sở, hai chân dài vắt chéo tự nhiên, trên đùi đặt một chiếc máy tính xách tay, hai bàn tay thon dài đang gõ trên bàn phím, rõ ràng là đang làm việc.

Vừa nhìn thấy anh, Khương Ngưng đã mỉm cười nói: “Thật không ngờ anh bận rộn như vậy mà vẫn đến sớm.”

Lục Thời Kì gập máy tính lại: “Vừa rồi có một khách hàng ở đây.”

“Thì ra là đang tiếp khách hàng.” Nụ cười của Khương Ngưng nhạt dần, bĩu môi, “Anh không thể dỗ dành em một chút sao? Giả vờ như anh rất coi trọng cuộc hẹn của chúng ta nên mới đến sớm chẳng hạn?”

Người đàn ông đứng dậy đi đến bàn ăn lịch sự kéo ghế cho cô, thấy cô đứng im, anh thuận tay đặt lên lưng ghế: “Tôi nghĩ giữa sự thật tàn nhẫn và lời ngon tiếng ngọt giả dối, em sẽ thích cái trước hơn.”

“Chưa chắc đâu.” Khương Ngưng bĩu môi ngồi xuống, “Em lại thích nghe lời ngon tiếng ngọt giả dối.”

Lục Thời Kì đẩy ghế cô vào trong một chút, cụp mắt nhìn cô: “Vì thích nghe nên bản thân cũng không ít lần nói ra?”

Khương Ngưng quay đầu sang chỗ khác: “Anh đừng có vu oan cho em, những lời ngon tiếng ngọt em nói với anh đều là lời thật lòng.”

Lục Thời Kì không đáp lại, ngồi xuống đối diện cô, đưa thực đơn qua: “Muốn ăn gì thì tự gọi đi.”

Khương Ngưng không nhận: “Anh mời em ăn cơm, đương nhiên là anh gọi.”

Cô chống cằm, chớp chớp mắt: “Chỉ cần là anh gọi thì em đều thích ăn.”

Lục Thời Kì liếc nhìn cô, nói với người phục vụ đang đứng bên cạnh: “Vậy không cần gọi nữa, cứ theo thực đơn lúc trước.”

Người phục vụ đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, lúc này Khương Ngưng mới tò mò đánh giá xung quanh.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người cùng nhau ăn tối, ban đầu cô còn tưởng anh ít nhất cũng sẽ chăm chút một xíu, nhưng khi nhận thấy xung quanh không có chút trang trí lãng mạn nào, cô có chút cạn lời: “Anh thật sự chỉ dẫn em đi ăn bữa cơm ở một phòng riêng bình thường như vậy thôi sao? Chẳng có chút tình điệu nào cả.”

Lục Thời Kì liếc nhìn cô, đưa ly rượu sâm panh đã rót qua: “Đây là câu lạc bộ sang trọng nhất Đồng Thành, nơi này là phòng riêng của tôi, sao em lại thấy bình thường?”

“Chúng ta đang hẹn hò mà, không có chút không khí lãng mạn nào cả, đương nhiên là bình thường rồi.”

“Em muốn lãng mạn?” Lục Thời Kì ra hiệu về phía cửa sổ, “Nơi này có thể nhìn thấy quần thể kiến trúc phồn hoa nhất Đồng Thành, là địa điểm ngắm cảnh đẹp nhất.”

Khương Ngưng lười biếng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh tượng như vậy ở Lan Thành cũng có rất nhiều, cô đã ngắm chán rồi.

“Lãng mạn mà em nói là hoa tươi, nến hay đèn lấp lánh tạo không khí gì đó, không phải mấy thứ này.”

“Sến súa.”

“…”

“Đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, vậy mà anh còn chẳng buồn cùng em ăn một bữa tối tử tế.” Khương Ngưng quay đầu sang chỗ khác, có chút làm nũng, “Em no rồi, không ăn nữa.”

Lục Thời Kì thấy cô vô cớ gây rối cũng không chiều theo cô: “Không ăn thì nhịn đói.”

Vừa dứt lời, Khương Ngưng cúi đầu, vai run lên nức nở, trông có vẻ như thật sự đau lòng.

Lúc cất tiếng lần nữa, giọng nói của cô cũng đã nghẹn ngào: “Em biết anh ở bên em chỉ vì chuyện chăn gối, đối với việc hẹn hò ăn uống gì đó cũng lười ứng phó, không sao cả, ai bảo em thích anh chứ. Trong chuyện tình cảm ai động lòng trước thì người đó thua, thôi vậy, anh có thể cùng em ăn cơm là tốt lắm rồi, em không dám đòi hỏi gì hơn.”

Lục Thời Kì biết cô lại đang diễn trò, cũng không vạch trần, cứ ung dung thong thả như vậy nhìn cô diễn.

Cho đến khi một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má xinh đẹp hoàn mỹ của cô, anh nhất thời cảm thấy bực bội, cuối cùng nhẫn nại đứng dậy: “Được rồi, ở đây đợi tôi.”

Lục Thời Kì vừa đi, Khương Ngưng ngẩng đầu lên, đầu ngón tay khẽ quệt đi giọt nước mắt mà cô phải cố gắng lắm mới nặn ra được.

Cô chỉ muốn xem thử Lục Thời Kì rốt cuộc có kiên nhẫn hay không, cô làm nũng khóc lóc với hai người anh trai ở nhà luôn có hiệu quả, không lý nào Lục Thời Kì lại không được.

Tuy nhiên, theo suy nghĩ của Khương Ngưng thì hai người anh trai chiều chuộng cô là dựa trên tình anh em, còn Lục Thời Kì chỉ thích khuôn mặt và vóc dáng của cô, so với anh trai, tình cảm của anh đối với cô rốt cuộc vẫn nhạt nhòa hơn một chút.

Cô vừa mới làm nũng anh như vậy, anh cùng lắm chỉ thỏa hiệp một bước bảo nhân viên đi sắp xếp, không ngờ anh lại tự mình đi ra ngoài.

Sự tiến triển bất ngờ khiến tâm trạng Khương Ngưng vui vẻ không ít.

Lục Thời Kì quay lại, mang theo một bó hoa hồng trắng.

Khương Ngưng vui vẻ nhận lấy, mỉm cười rạng rỡ: “Đẹp thật, em rất thích.”

Lục Thời Kì ngồi lại chỗ: “Bây giờ ăn cơm cho đàng hoàng được chưa?”

Khương Ngưng lập tức gật đầu: “Tất nhiên là được, em đói lắm rồi.”

Món ăn vừa được bưng lên, Khương Ngưng liền vội vàng nếm thử.

Lục Thời Kì ngược lại không cảm thấy đói, bưng ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt đánh giá cô. Cô ăn rất gấp, nhưng không hề có vẻ thô tục. Những món ăn này không cần giới thiệu thì cô vẫn có thể gọi tên chính xác, món nào thích thì không tiếc lời khen ngợi, món nào không thích cũng sẽ đưa ra một số ý kiến.

Cô nói rất có lý lẽ, là khí chất và kiến

thức được bồi dưỡng từ việc thường xuyên tham dự các sự kiện cao cấp.

Có lẽ cô cũng có chút gia thế, hoặc là thường xuyên hẹn hò với nhiều người đàn ông trong những dịp như thế này.

Nghĩ đến khả năng thứ hai, sắc mặt Lục Thời Kì trở nên lạnh nhạt.

Không biết anh là người đàn ông thứ bao nhiêu mà cô câu được nhỉ.

Nhận ra anh cứ nhìn mình chằm chằm, Khương Ngưng khó hiểu ngẩng đầu lên: “Sao anh không ăn đi?”

Lục Thời Kì dời tầm mắt, ngửa đầu uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly.

Anh đặt ly rượu xuống, bàn tay trắng lạnh thon dài kéo kéo cổ áo, đáy mắt dường như có du͙© vọиɠ dâng trào, trầm giọng nói: “Lại đây rót rượu giúp tôi.”

Khương Ngưng muốn bảo anh tự rót đi, cô không rảnh hầu hạ, nhưng khi ánh mắt lướt qua bó hoa hồng trắng bên cạnh, cô lại ngoan ngoãn đặt đũa xuống đứng dậy, đóng vai một người bạn gái ngoan ngoãn nghe lời.

Cô chậm rãi bước đến trước mặt anh, rót một ít rượu từ bình rượu trên bàn, dùng cả hai tay đưa cho anh: “Uống ít thôi.”

Lục Thời Kì đưa tay nhận lấy nhưng không vội uống, một tay ôm lấy eo thon của cô, ép cô ngồi xuống đùi mình.

Ánh đèn chiếu vào gương mặt tuyệt mỹ của người con gái, gò má cô ửng hồng, đôi mắt phượng càng thêm mê hoặc lòng người.

Lục Thời Kì khẽ cong ngón trỏ, nhẹ nhàng lướt qua gò má mịn màng của cô, đưa ly rượu trong tay lên: “Uống một ly nhé?”

Khương Ngưng liếc nhìn ly rượu, không nhận: “Uống thế này thì có ý nghĩa gì?”

Cô khom lưng lấy một ly khác trên bàn, lúc nâng lên, khóe mắt đồng thời ánh lên nét quyến rũ: “Em muốn uống rượu giao bôi.”

Lục Thời Kì nhìn cô, không nhúc nhích.

Khương Ngưng vòng tay ôm lấy anh, thấy anh không uống, cô liền ngửa đầu uống cạn, sau đó úp ngược miệng ly xuống, nhướng mày nhìn anh: “Sau này muốn em uống rượu thì phải uống như vậy.”

Lục Thời Kì vẫn cầm ly rượu trên tay mà không chạm vào, mí mắt hơi cụp xuống, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì: “Cũng biết chơi đấy nhỉ, trước đây em đã từng uống với bao nhiêu người đàn ông rồi?”

Khương Ngưng khẽ nhướn mày, người đàn ông này bắt đầu muốn tìm hiểu quá khứ của cô rồi đây.

“Chuyện này ấy à…” Cô cố tình úp úp mở mở, cười đầy gian xảo: “Anh muốn biết sao?”

“Không có hứng thú.” Người đàn ông ngửa đầu uống cạn ly rượu, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng được rượu nhuốm qua, sau đó bất chợt cúi xuống hôn cô, đưa chút hương rượu nồng nàn trong miệng mình sang.

……

Ăn tối xong, Lục Thời Kì đưa cô về nhà.

Hai người ngồi ở hàng ghế sau xe, Lục Thời Kì nhắm mắt không nói chuyện, còn Khương Ngưng thì nghiêng đầu nhìn những ánh đèn đường màu vàng cam nối tiếp nhau thành một đường thẳng tắp ngoài cửa sổ.

Cho đến lúc này cô vẫn còn cảm giác tê tê nơi đầu môi.

Nhớ lại nụ hôn đầy du͙© vọиɠ trong phòng riêng vừa rồi, cô mím môi, vành tai nóng ran. Không biết người đàn ông này bị làm sao nữa, suýt chút nữa đã cắn rách môi cô. Nhưng mà kỹ thuật hôn của anh rất tốt, không ngờ cô lại có phản ứng.

Ban đầu cô còn tưởng với cái đà này thì tối nay hai người nhất định lại có một phen triền miên. Thế nhưng khi xe dừng trước cổng khu biệt thự hồ Nam Minh, Lục Thời Kì lại không có ý định xuống xe, chỉ quay đầu nhìn cô: “Về nghỉ ngơi sớm đi.”

Rõ ràng lúc nãy trong phòng riêng anh còn có phản ứng hơn cả cô. Vậy mà giờ phút này trên gương mặt lạnh lùng kia lại không nhìn ra được chút cảm xúc nào, lại khôi phục dáng vẻ cấm dục lãnh đạm như ngày thường.

Nói thay đổi là thay đổi, đúng là khó dỗ dành mà.

Khương Ngưng thầm oán trách trong lòng, tối nay cô cũng thật sự hơi mệt, nên cũng không giữ anh lại.

Cô cười khẽ: “Vậy anh cũng về nghỉ ngơi sớm nhé.”

Lúc mở cửa xuống xe, cô bỗng nhiên quay đầu lại, cũng không để ý đến tài xế đang ngồi phía trước, nhấc mông nghiêng người tới gần, hôn nhẹ lên khóe môi anh.

Sau đó ghé sát tai anh, phà hơi nóng: “Tối nay em sẽ nhớ anh đấy.”

Làm xong những chuyện này, cô không thèm nhìn phản ứng của đối phương, nhanh chóng xuống xe đi thẳng vào khu chung cư.

Lục Thời Kì nhìn theo bóng dáng ấy khuất dần, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.

Ngồi thêm một lúc, anh tạm thời đè nén du͙© vọиɠ đang cuồn cuộn trong người do bị cô khơi dậy, hờ hững bảo tài xế quay đầu xe rời đi.

Nghĩ đến việc Khương Ngưng trước khi quen biết anh có thể đã từng quyến rũ những người đàn ông khác, cũng làm những chuyện tương tự, tâm trạng của anh tối nay lại mất khống chế ngoài dự kiến.

Có lẽ là do bản tính anh quá kiêu ngạo, đơn thuần là du͙© vọиɠ chiếm hữu đang quấy phá, nhưng cảm giác mất khống chế này vẫn khiến anh rất khó chịu.

Anh rất không thích cảm giác bị người phụ nữ này dễ dàng điều khiển cảm xúc.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh liếc nhìn tên hiển thị, sau khi bắt máy thì áp vào tai nghe.

Lục Thời Lâm ở đầu dây bên kia bắt đầu oán trách anh: “Anh hai, dự án ở Trường Hoàn rõ ràng anh cả đang phụ trách, sao anh lại bắt em đến đó, em nào có hiểu gì về chuyện làm ăn.”

“Không hiểu thì học cho kỹ, chẳng lẽ em muốn ăn không ngồi rồi cả đời?”

“Qua thời gian nữa rồi học được không? Dạo này em đang theo đuổi một cô gái, cô ấy làm lễ tân ở tập đoàn Lục Thị của chúng ta, em ‘gần quan được ban lộc’, sắp sửa cưa đổ người ta rồi thì anh lại đột ngột điều em rời khỏi Đồng Thành, nhỡ đâu cô ấy bị người khác cướp mất thì sao?”

Một tiếng cười khẩy nhẹ vang lên từ đầu dây bên kia: “Em lấy đâu ra tự tin cho rằng mình sắp cưa đổ được cô ấy?”

“Trên đời này không có người phụ nữ nào mà cậu chủ Lục em đây không chinh phục được.” Nói đến đây, Lục Thời Lâm dần đắc ý, “Anh à, không phải em nói quá đâu, chuyện làm ăn có thể em không hiểu nhưng về phụ nữ thì anh không hiểu bằng em đâu.”

Lục Thời Kì nhíu mày: “Cả ngày không lo học hành, chỉ giỏi ăn chơi trác táng, vậy mà cũng cho là ưu điểm?”

“Anh nói vậy là không đúng rồi, tuy bạn gái em nhiều, nhưng mỗi một đoạn tình cảm đều là thật lòng thật dạ muốn kết hôn, cuối cùng không có kết quả tốt đẹp cũng không phải đều là lỗi của em.”

“Hơn nữa ông bà nội đã lớn tuổi rồi, muốn có nhiều chắt hơn để vui vầy, anh cả và chị dâu chỉ sinh một đứa con rồi không muốn sinh nữa, anh thì cả ngày bận rộn công việc không có tâm tư kết hôn, vậy thì trọng trách kết hôn sinh con đương nhiên phải rơi vào người em. Bây giờ em có trọng trách rất lớn, thay các anh gánh vác rất nhiều đấy.”

Càng nói anh ta càng hăng, lưng bất giác thẳng tắp, “Ngay cả bà nội cũng hay nói muốn chúng ta thành gia lập nghiệp, anh không nghe lời thì thôi, còn em rất hiếu thuận. Đợi em theo đuổi được Khương Ngưng rồi nhất định sẽ kết hôn ngay, đến lúc đó sinh một bầy con, chắc chắn sẽ khiến ông bà nội vui mừng.”

Lục Thời Kì lười đôi co với anh ta: “Chuyện dự án chú ý một chút, làm không tốt thì khỏi về nữa, anh sẽ bảo anh cả giám sát em.”

Không cho em trai cơ hội phản bác, anh trực tiếp cúp máy.

Chẳng mấy chốc anh lại nhận được tin nhắn WeChat của Lục Thời Lâm gửi đến: [Anh hai, bây giờ em đã hiểu vì sao tập đoàn Lục Thị lại giao cho anh rồi, anh còn tàn nhẫn hơn cả anh cả, ngay cả chuyện cả đời của em trai ruột cũng không quan tâm.]

[Anh thật vô tâm!]

[Anh máu lạnh, vô tình vô nghĩa!]

Lục Thời Kì ném điện thoại sang một bên, không thèm để ý đến anh ta.