Sự Nghiệp Phấn Đấu Của Matsuda Bất Tử

Chương 2: Matsuda Jinpei

Ly thứ hai cũng nhanh chóng được mang đến trước mặt hai người.

Trông giống hệt như một ly Coca Cola thêm chanh, những viên đá lạnh trong veo nổi trong ly thủy tinh, Bourbon nhíu mày, do dự nói: "Cuba... Tự do?"

Theo như thông tin Bourbon tự mình điều tra được, mặc dù Armagnac có tài năng phi thường trong việc nghiên cứu và phát triển vũ khí, nhưng anh ta đã nhanh chóng chuyển sang đội hành động theo nguyện vọng mãnh liệt của bản thân. Bourbon cứ nghĩ Vermouth muốn đưa ra một số gợi ý cho anh ta về vấn đề này, nhưng ly cocktail hiện tại khiến anh ta hoàn toàn không hiểu gì cả.

Vermouth lại cong lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ, lắc nhẹ ngón tay nói: "Đây là tặng phẩm đặc biệt dành cho Bourbon đấy."

Nói xong, Vermouth đẩy ly B52 đang bốc cháy trước mặt Bourbon, sau đó cầm lấy ly Cuba Libre về phía mình, kẹp ống hút vào.

"Ly này là của cậu, uống cho cạn nhé."

Bourbon nghi ngờ rằng Vermouth thực sự rất muốn nhìn thấy anh ta bị cháy tóc.

"Chỉ vậy thôi sao?" Bourbon cố gắng kìm nén sự thất vọng hiện rõ trên nét mặt.

Vermouth nhấp một ngụm cocktail sảng khoái, nói: "Bourbon, những gì cậu có thể biết, chỉ có hai ly rượu này thôi."

"Chẳng lẽ còn có ly thứ ba mà tôi không thể biết sao?" Bourbon khẽ cười.

"Có đấy, nhưng cậu không thể biết được."

"Ôi chao, Vermouth, cô nói như vậy chẳng phải là cố tình dụ dỗ tôi phải tìm hiểu đến cùng sao?"

"Xét cho cùng, với năng lực của Bourbon, biết đâu cậu sẽ sớm đạt đến cấp độ có thể biết được? Tôi chỉ đang khích lệ cậu thôi mà."

"Vậy, đến đây là kết thúc rồi sao? Cô có cần tôi đưa về nhà không? Nữ minh tinh Chris Vineyard?" Bourbon nói với phong thái lịch lãm.

"Không cần đâu, tôi còn muốn ở lại đây một lúc nữa, tôi rất thích ngắm cảnh đêm từ đây."

"Vậy tôi không khách sáo nữa, hẹn gặp lại cô vào lần tới." Bourbon mỉm cười chào tạm biệt Vermouth.

Sau khi Bourbon rời đi, người phục vụ lại tiến lên: "Quý cô Vineyard, ly cocktail thứ ba mà cô đã gọi lúc trước, cô có cần nữa không ạ?"

"Cần, làm ơn mang lên cho tôi." Vermouth gật đầu.

Chẳng mấy chốc, ly cocktail thứ ba đã được đặt trước mặt Vermouth, phần đá bào màu cam đỏ được đựng trong ly thủy tinh, mang một màu sắc như thịt xay trộn máu.

"Zombie... à." Vermouth nhìn ly cocktail trước mặt, khẽ thốt lên.

[Vùng da quanh mắt nạn nhân có màu xanh đen, môi tím tái, da nhợt nhạt, đồng tử giãn nở, không xuất hiện thi ban, bên trái cổ có vết thương do dao, vết thương trắng bệch, không có phản ứng viêm, có thể suy đoán là vết thương sau khi chết, thời gian tử vong ước tính trong vòng 30 phút, tâm trạng nạn nhân hiện tại ổn định, đang cân nhắc có nên làm cho bản thân trông giống người hơn một chút hay không, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.]

Matsuda Jinpei đứng trong nhà vệ sinh trên khoang máy bay, vừa nhìn mình trong gương vừa tự nhủ, đây là thói quen anh hình thành sau khi trở lại thế giới này.

[Mi biết ta sẽ không hưởng ứng trò đùa này của ngươi đâu, đúng không?]

[Có sao đâu? Đây là trò đùa chỉ mình ta mới có thể kể mà.]

Vết thương trên cổ là do trước đây để lại, đó là một sát thủ rất lợi hại, một nhát dao cắt đứt động mạch cảnh, đáng tiếc là máu không phun ra như cô ta tưởng tượng, vết thương cô ta để lại cũng từ từ lành lại trong vài ngày sau đó, bây giờ nhìn chỉ là một vết cắt sâu nhưng không gây tử vong.

Để tránh làm người khác sợ hãi, Matsuda vẫn lấy ra một miếng băng cá nhân hình vuông che vết thương lại.

[Nhưng ta cảm thấy cũng chưa chắc đã dọa được ai, giới trẻ bây giờ, thẩm mỹ rất đa dạng.] Matsuda Jinpei vừa dán băng cá nhân, vừa thầm nghĩ.

Ví dụ như trước khi lên máy bay, lúc đang chờ ở sân bay Heathrow, anh đã bị một cô gái ăn mặc rất giống ma cà rồng chặn lại.

Cô gái ấy nói mặc dù bộ vest đen của anh khá nhàm chán, nhưng lớp trang điểm gothic của anh đã bù đắp cho điều đó, có thể dạy tôi làm thế nào để trang điểm gothic tự nhiên như anh được không?

Matusda Jinpei nói với cô, việc này có thể cần đến quyết tâm liều chết.

Thay băng cá nhân xong, rửa tay lại, Matsuda Jinpei đeo kính râm, bước ra khỏi nhà vệ sinh. Đối diện anh là một người đàn ông trung niên đầu trọc đang tiến lại gần với vẻ mặt sợ hãi. Ông ta mặt mày tái nhợt, trông có vẻ không được khỏe. Nhìn thấy Matsuda Jinpei, ông ta càng run rẩy hơn, vội vàng chui vào nhà vệ sinh bên cạnh.

Matsuda Jinpei nhướng mày, tiếp tục đi về phía trước. Anh đi ngang qua một đôi nam nữ đang ngồi cùng hàng với người đàn ông lúc nãy, hai người họ dường như đang cãi nhau điều gì đó. Đi thêm một đoạn nữa, một người đàn ông trung niên có ria mép đang ngồi ngủ gật ở ghế cạnh lối đi. Bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ xinh đẹp và một đứa trẻ. Đứa trẻ quay đầu nhìn ông ta một lúc, sau đó lại quay sang làm nũng với cô gái bên cạnh, miệng không ngừng gọi "Chị Ran ơi".

Matsuda Jinpei nhận ra người đàn ông có ria mép kia. Ông ta từng là một vị tiền bối rất lợi hại ở trường cảnh sát, là một tay súng huyền thoại, sau này chuyển sang làm thám tử. Không ngờ lại gặp ông ta ở đây.

[Hệ thống, có phải ý mi là vị tiền bối Mouri chính là điểm mấu chốt để sửa chữa lại sự méo mó của thế giới này không?] Matsuda hỏi trong khi ngồi xuống chỗ của mình.