Thần Phật Diễn Nghĩa

Chương 8

Bạch Công hỏi:

- Họ Dương có giỏi nghệ và hiền đức không?

Tiết Công đáp:

- Với người mang đức tín hiếm có, chuyên cần như vậy, lẽ nào Ngài lại còn lo sợ chuyện cơ nghiệp không thành ư?

Bạch Chương Sa đắc ý nâng chén nữa, kính cẩn nghiêng mình mời Tiết Mao Công thọ hưởng.

Họ Tiết chỉ ra xa mạch nước, trên tay quấn chặt một thân huyền trượng, xua một vòng chẻ con nước ra thành tám muôn bốn ngàn rãnh Kinh Thiên. Trên rãnh có các vòng đối lưu và mắt xích của sông hồ, giữa mỗi rãnh lại có độ chênh lệch khác nhau.

Bạch Công mặt mày như hóa mực:

- Kì lạ! Sông hồ mà cũng có mắt xích nữa sao?

Tiết Công trả lời:

- Ngài là loài giang tộc vốn sống lâu đời ở sông Dưỡng, lại không một lần nào kinh thông qua quẻ số Đoài của Lão Tử xưa kia hay sao?

Họ Bạch ngại đỏ mặt. Tiết Công lại cho các rãnh đối lưu đồng loạt xếp vào hàng ngay ngắn, hóa thành một vòng tròn của sáu cõi.

Tiết Công nói:

- Thượng Phương có sắc vàng ròng của nắng như cà sa của Đức Như Lai. Đông Nam có màu xanh của hoa lá lập Xuân như màu nước trong chén Linh Đan. Đông Bắc có màu trắng ngả sang ngà của hơi ấm mùa Hạ, lại như ánh sáng kim anh phát lộng ra phía ngoài chân Tháp Kim Chùy ở Trời Đâu Suất.

Bạch Chương Sa hỏi:

- Vậy còn Tây Nam, Tây Bắc và Hạ Phương? Các nơi này có màu sắc gì? Xin Tiết Công chỉ giáo cho lão mực!

Tiết Công đáp:

- Tây Nam có màu đỏ như nhựa khô còn sót lại trong Thiên Địa Mộc chiều Thu, lại như hai con mắt sáng lên miền đại hỏa của lũ quỷ ma tác oai tác oái. Tây Bắc lại có màu chàm linh cằn cỗi của kiến lập Đông ngự tuyết. Còn chốn Hạ Phương lại có sắc đen xì, ví như A-tỳ ngục nằm lưng chừng Thiết Vi Sơn.

Bạch Công sau khi nghe những lời đó của họ Tiết lại đâm ra hoảng sợ, làm rơi chén Linh Đan.

Lão Mực Trắng vì quá kinh hãi chúng sinh trong kì Mạt Pháp nên vội đạp sóng, phi ra khỏi mặt nước của sông Dưỡng. Lão phi một mạch lên cổng Trời Dạ-ma. Chương Sa vắt áo làm mâm lễ, treo lơ lửng châu thân trên ngọn cây Thiên Địa làm đèn dâng Phật, mắt nhìn xuống Hạ Giới vừa khóc lóc vừa mừng vui khó tả.

Nước mắt Thám Thanh của lão phát ra hào quang, lớp lớp hàm vi, giọt ảo ảnh lệ đọng lại trên một nhánh cây phía Đông Bắc của Thiên Địa Mộc.

Lão già Phiên Đăng đang làm vườn ở Tần gia trang. Khi lão chứng kiến nước trên cao phi xuống, liền ngước lên trời khóc lớn:

- Sao cao dài lại đổ mưa như hồng thủy vậy?

Con trai của lão là một chàng thanh niên có vi mạo lớn lao, vẻ mặt khôi ngô, khí quang ngoài xá© ŧᏂịŧ sinh ra thần tướng. Hắn được lão mẫu đặt niên danh là Tần Vệ Cát.

Họ Tần nghe được tiếng cha già khóc loạn, nên chạy phắn ra ngoài vườn:

- Có điều chi mà cha lại than lớn?

Phiên Đăng đáp:

- Nước mưa nhiều đến nỗi tạo ra một miền nước lớn ở làng này rồi đó!

Trời Dạ-ma dần trở nên nóng ẩm nghiêng về phía Đông Bắc. Thế là, sau mỗi kì giao mùa lại xuất hiện một cơn mưa giông ở nơi này.

Bạch Công trên Trời nghe được nên nói:

- Con dân ở Đông Bắc cần một vị tiên chủ!

Vầng linh nguyệt chợt che lấp cả càn khôn, Đông Bắc hiện ra một lớp mây phai mờ cả đường lối, không một ai nhìn được làng mạt của mình. Bạch Công liền nương vào đó, hóa hiện thành một viên Thủy Thần và xua áo vẽ nên một vách điện gọi là điện Vũ Lương. Thiên hạ Đông Bắc sau này gọi vị cao nhân ấy là Thủy Kiến Dương.

Thần nhãn của họ Bạch có hàng trường mi mọc dài xuống, hai hàng ria mép tiêu ngắn lại, miệng của lão như miệng của một con mực lớn ngoài Tứ Hải mệnh long ngai, phía trên phần xích tu có kè kè một lưỡi gươm gọi là gươm rẽ nước Lưu Giang Mệnh.

Ai làm họ Bạch khóc vang,

Thám Thanh rơi xuống hải tràng muôn năm.

Trong chiều Hạ đổ vô ngần,

Kiến Dương là đấng Mực Thần hóa ra.

Thân cao mười trượng lưu sa,

Một thiên trường kiếm gọi là Lưu Giang.

Đức Di-lặc châu du trên cõi Trời Đâu Suất khi nghe được liền nhìn xuống, cười to nói:

- Này Ngọc Vân Bồ Tát! Phận sự của ngươi đã xong! Từ nay nếu có việc chi chi hỗn loạn huyên náo trong trời đất cứ để cho Diễn Triệt lo liệu.

Hư Vân lễ Phật quy, ngồi kiết già trên một tòa sen chói lọi.

Trong một cái co tay duỗi tay hai muôn ức kiếp, Hư Vân liền đã hiện nguyên sắc tướng thời Ngài còn đương thế ngay trước mặt của Đức Phật Di-Lặc:

- Diễn Triệt đang chờ nghe ý chỉ của sư phụ!

Di-lặc dặn:

- Từ Trấn Võng La kia, ngươi hãy hóa hiện ra một ông lão cao niên, giữa mình ngọc có khoác y cà sa màu đỏ lộng, vào chốn âm cảnh gian nan tầm đạo, như Đức Như Lai dành sáu năm Chánh Pháp, suýt thác mệnh và khổ hạnh ngồi kiết già hành thiền giữa sơn lâm.

Bồ Tát Tích Khang lại nói:

- Một vạn năm sau, khi đến sông Đạo Am Hóa, nơi đó sẽ có một chiếc thuyền lớn chờ sẵn để đưa cả ba người ra khỏi đất Mê Tân. Đường đi ở Hạ Giới có nhiều gian truân hiểm nạn, khi nào ông cần cứu khổ nạn tai, hãy liền nhất tâm nghĩ đến cõi Trời Đâu Suất. Tôi phát nguyện sẽ hóa hiện ra ngay cho ông vãng nhập vào kim quang.

Đức Thanh Diễn Triệt nhận xong ý chỉ của Phật.

Bồ Tát Tích Khang phát chỉ ấn nhanh như cắt, hóa phép Bật Thạch Cước làm vỡ toang hai phiến đá nằm trên Cổ Sơn Thánh Động. Hai phiến đá vỡ nát này hiệp với Ngũ Hành kết hội lại vào giờ Dần hoàng đạo. Dần Đạo lại một lần nữa hiệp với Ngũ Hành rồi hóa ra hai sắc mạo lục căn ngũ lực của hai Tiên đồng khôi ngô.