Thật không ngờ, khi còn sống lại gặp phải một bệnh nhân kỳ lạ thế này…
Hứa Sùng Tá đã làm việc hơn mười năm, đã từng gặp qua không ít chuyện và người kỳ quái nhưng thầy chưa từng nghĩ tới lại có một bệnh nhân như vậy. Trong cơ thể cô chứa các nhân cách lạ kỳ, hơn nữa ý thức của các nhân cách ấy lại rất tỉnh táo, họ có câu chuyện của riêng mình, thậm chí còn vô cùng “sống động”.
Đứng ở hành lang, Hứa Sùng Tá thở dài một hơi, đầu óc thầy ấy có chút rối bời, luôn cảm thấy cần phải sắp xếp lại, tiêu hóa cho rõ ràng chuyện này.
Lúc này, một cô gái đi tới.
Hứa Sùng Tá sững người một lát, cô gái trước mắt đeo kính, dáng vẻ thư sinh yếu đuối khiến thầy ấy cảm thấy quen mắt.
Nhưng quả thật Hứa Sùng Tá không biết cô ấy.
Cô gái đi đến trước mặt Hứa Sùng Tá, nhỏ giọng, dịu dàng nói: "Chào thầy Hứa, em là La Mỹ Châu, bạn học của Long Vũ Hoa, cũng là bác sĩ chính của Dương Lâm. Bình thường em làm việc ở tầng dưới."
Hứa Sùng Tá bỗng chốc phản ứng lại, mới phát hiện ánh mắt của mình hình như vẫn luôn nhìn chằm chằm cô gái này, khiến cô ấy hơi cúi đầu, có vẻ ngại ngùng.
"Tôi biết, bác sĩ Long vẫn chưa chính thức giới thiệu em với tôi, em là... Tiểu Mỹ, phải không?" Hứa Sùng Tá vội vàng đáp lại: "Vô cùng cảm ơn sự phối hợp của em, điều này đối với rất quan trọng tôi và bác sĩ Long, thật sự cảm ơn."
"Không có gì, có thể giúp được thầy là vinh hạnh của em." Trên mặt Tiểu Mỹ lộ ra nụ cười vui vẻ: "Hơn nữa tình huống của Dương Lâm cũng rất đặc biệt, không người thân họ hàng, bệnh viện cũng không biết xử lý như thế nào. Để tiếp tục điều trị cần chi phí rất lớn, mặc dù nghe nói cô ấy có tài sản riêng, nhưng vì bản thân đã mất năng lực hành vi, không có cách nào chi trả bất kỳ khoản phí điều trị nào, dựa theo quy định của bệnh viện thì phải từ chối tiếp nhận bệnh nhân này. Nhưng mà, em vẫn muốn cố gắng giúp đỡ cô ấy. Em nghe bác sĩ Long nói, nếu như đề tài nghiên cứu của thầy được phê duyệt, hẳn là sẽ có kinh phí. Dương Lâm là đối tượng nghiên cứu, chi phí chữa bệnh của cô ấy chắc là cũng sẽ được chi trả, phải không ạ?"
Hứa Sùng Tá sững sờ. Ban đầu thầy ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn giản muốn mượn đề tài này để vực dậy bộ môn của mình.
Nghĩ vậy, Hứa Sùng Tá không khỏi cảm thấy áy náy... Vì ham muốn cá nhân, thầy ấy thậm chí còn không quan tâm đến tình trạng của bệnh nhân. Nhưng cô gái trước mắt thì khác, cô ấy thật lòng muốn giúp đỡ bệnh nhân.
Tốt bụng như thiên sứ vậy.
Để che giấu nỗi bất an dâng lên trong lòng, thầy ấy vội vàng nói: "Đúng vậy, đương nhiên có thể. Dù sao Dương Lâm cũng là một cô gái, là một bệnh nhân vô cùng đặc biệt, ngoại trừ nghiên cứu trường hợp này, chúng ta đương nhiên cũng phải nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho cô ấy."
Tiểu Mỹ vui vẻ cảm thán, nói: "Em biết ngay thầy là người tốt mà, thật tốt quá!"
Có thể thấy, cô ấy thật sự rất vui vì điều này.
Vừa hay, Hứa Sùng Tá cũng có vài vấn đề muốn tìm hiểu rõ ràng: "Đúng rồi, em là bác sĩ chính của Dương Lâm, em đã tiếp xúc với cô ấy bao lâu rồi?"
Tiểu Mỹ thành thật đáp: "Cũng không lâu lắm, cô ấy vừa mới đến đây được khoảng một tuần."
Một tuần, thật ra cũng là khá lâu rồi.
Hứa Sùng Tá lại hỏi: "Vậy em có biết trong cơ thể cô ấy có bao nhiêu nhân cách khác nhau không?"
Tiểu Mỹ khẽ thở dài, lắc đầu nói: "Cái này thì em thật sự không biết. Bởi vì theo em được biết, ngay cả nhân cách chính cũng không biết có bao nhiêu nhân cách khác ẩn trong cơ thể mình. Cô ấy không quen biết tất cả, thậm chí có rất nhiều nhân cách giống như người vừa rồi được dẫn ra, hoàn toàn không biết mình chỉ là một nhân cách phụ."
Hứa Sùng Tá cũng đoán là sẽ là như vậy, nhưng cũng có điều khiến thầy ấy bất ngờ: "Nhân cách chính? Ý là Dương Lâm phải không? Vậy em có thể trò chuyện trực tiếp với cô ấy không?"
Tiểu Mỹ lại lắc đầu: "Không, hiện tại em không tìm thấy nhân cách ban đầu của Dương Lâm nữa. Hiện tại, nhân cách đang kiểm soát cơ thể là một cô gái tên Ngải Lâm, là bạn thân của Dương Lâm, giống như chị em sinh đôi vậy."
Lại có thể như vậy?
Nhân cách chính đã mất tích, trường hợp này thật sự rất hiếm gặp, hơn nữa nó sẽ gây khó khăn cho việc điều trị. Bởi vì tìm lại nhân cách chính là một việc cực kỳ gian nan.
Hứa Sùng Tá lại hỏi: "Vậy em điều hòa mối quan hệ giữa họ như thế nào? Nhân cách tên Ngải Lâm kia, cô ấy có tin tưởng em không?"
Tiểu Mỹ nói ra tất cả những gì mình biết: "Vâng, em cơ bản đã có được sự tin tưởng của cô ấy, nhưng bản thân cô ấy cũng không biết còn bao nhiêu người ẩn trong cơ thể này, cho nên nhân cách không rõ danh tính hôm nay không phải do Ngải Lâm cho xuất hiện, mà là do em dùng liệu pháp thôi miên để dẫn ra."
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn em." Cuối cùng Hứa Sùng Tá cũng hiểu sơ qua tình hình: "Vậy nếu cần, em vẫn có thể thôi miên bệnh nhân, để cho những nhân cách chưa biết trong cơ thể cô ấy xuất hiện, phải không?"
Tiểu Mỹ gật đầu: "Vâng, chắc là có thể. Bởi vì nếu muốn tiến hành điều trị chuyên sâu thì không thể không tìm hiểu rõ ràng trong cơ thể cô ấy rốt cuộc có bao nhiêu nhân cách, và tại sao lại xuất hiện nhiều nhân cách khác nhau như vậy."
"Đúng vậy, điều này không mâu thuẫn với đề tài nghiên cứu của tôi và bác sĩ Long. Sau này có lẽ còn phải làm phiền em nhiều, Tiểu Mỹ."
"Không dám, thầy khách sáo rồi." Tiểu Mỹ lại nở một nụ cười rất đẹp, ngây thơ trong sáng: "Vậy nếu tạm thời không có việc gì, em sẽ đưa Dương Lâm về phòng bệnh nghỉ ngơi trước nhé? Chúng em ở tầng dưới, nếu cần thầy có thể gọi em bất cứ lúc nào."
Hứa Sùng Tá gật đầu, Tiểu Mỹ cũng rất lễ phép gật đầu ra hiệu, sau đó xoay người rời đi.
Bóng lưng cô ấy toát ra khí chất của tuổi trẻ.
Hứa Sùng Tá không nhịn được nghĩ, mình và cô gái này chênh nhau bao nhiêu tuổi nhỉ?
Cô ấy là bạn học của bác sĩ Long, vậy chắc là bằng tuổi, mà mình thì hơn bác sĩ Long mười tuổi.
Mười tuổi, cũng không tính là nhiều nhỉ?
Hứa Sùng Tá sững người, mình đang suy nghĩ lung tung gì vậy?
Hình như đã rất nhiều năm rồi, bản thân sống một mình đã lâu như vậy, trong đầu chưa từng xuất hiện những suy nghĩ khó hiểu như thế này.
Không, điều quan trọng nhất bây giờ là nghiên cứu về đề tài này, nó liên quan đến tương lai, thậm chí cả cuộc đời của mình.
Thầy ấy thậm chí còn cảm thấy đề tài nghiên cứu về Dương Lâm không chỉ có thể mang lại cho thầy kinh phí nghiên cứu, mà có thể còn nhiều thứ hơn nữa, ví dụ như danh tiếng, còn có các loại giải thưởng trong giới y học.
Bởi vì trường hợp này thật sự rất hiếm gặp.
Nói không chừng, thông qua nghiên cứu lần này, mình có thể vén màn bí ẩn về bộ não con người, đạt đến một lĩnh vực mà toàn nhân loại chưa từng đặt chân tới.
Phải cố gắng lên.