Sau khi nghe xong bác sĩ Long nói cả tràng dài, Hứa Sùng Tá vẫn không hiểu nguyên do thế nào. Thầy ấy kiên nhẫn hỏi lại:“Chuyện này thì có liên quan gì tới tình trạng khó khăn hiện tại của ta?”
Nhu cầu cấp bách còn chưa giải quyết được, bây giờ Hứa Sùng Tá đang thiếu một dự án nghiên cứu có thể xin được kinh phí, làm gì có thời gian rảnh mà đi quan tâm một bệnh nhân rối loạn đa nhân cách?
Bác sĩ Long ngồi xuống ghế, từ tốn nói:
“Thầy còn nhớ trước đây thầy đã từng nói gì với em về triệu chứng của rối loạn đa nhân cách không?”
Lúc này Hứa Sùng Tá ngây ra, nhất thời không nhớ mình đã từng dạy học trò những gì.
"Lúc ấy thầy đã đặt ra một câu hỏi... Rốt cuộc nguyên nhân gây ra rối loạn đa nhân cách là gì? Thầy đã phủ nhận tất cả các nguyên nhân lúc bấy giờ: Ví dụ như bóng ma thời thơ ấu, chịu đả kích lớn, vân vân, vì vậy thầy đã đặt ra một vấn đề..." Bác sĩ Long dừng lại một chút, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Cuối cùng Hứa Sùng Tá cũng nhớ lại, quả thật chính thầy ấy đã từng có một lý luận kỳ lạ:
“Đúng rồi, thầy đã từng đặt ra vấn đề thế này: Hầu hết những bệnh nhân rối loạn đa nhân cách có ý thức mà chúng ta đã từng gặp đều tạo ra những nhân cách là sinh vật sống, họ có suy nghĩ, ký ức của riêng mình, mà những thứ đó không thể tạo ra bởi các kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên ngoài, nhất là những ký ức kỳ lạ đó!”
Bác sĩ Long tỏ ra vô cùng hứng thú, tiếp tục nói: “Đúng vậy thưa thầy, lúc ấy thầy còn nếu ra một ví dụ... William Milligan. Trong cơ thể người này có tới hơn hai mươi nhân cách khác nhau, có người tới từ nước Anh, có người tới từ Australia, những người này còn có thể miêu tả hoàn cảnh sống của mình ở Anh và Australia một cách chi tiết. Nhưng vấn đề là, trong suốt cuộc đời mình, William Milligan chưa từng tới những nơi đó, vậy làm thế nào mà ông ấy biết được những chuyện đó?”
Cuối cùng Hứa Sùng Tá cũng nhớ lại: “Chuyện này không thể xác nhận được vì không biết liệu William Milligan có biết tới những chuyện đó qua sách báo hay các phương tiện truyền thông khác không. Nếu đó là sự thật thì có nghĩa là con người có thể tạo ra một nhân cách hoàn toàn khác bằng cách tiếp thu kiến thức? Còn nếu không thì tại sao những tư liệu đó lại xuất hiện trong bộ não trống rỗng của ông ấy được?”
Bác sĩ Long gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, chúng ta không thể nào nghiên cứu ông William Milligan, nhưng bây giờ... không chừng bệnh nhân mà em vừa nhắc tới...”
Hứa Sùng Tá sửng sốt: “Ý em là, cô gái này cũng mắc chứng rối loạn đa nhân cách kiểu vậy?”
Bác sĩ Long gật đầu: “Dựa trên quan sát của Tiểu Mỹ hai ngày nay thì đúng vậy.”
Ngay sau đó, anh lại nói thêm: “Tiểu Mỹ chính là bạn học cũ mà em vừa nhắc tới, hiện tại đang làm việc ở lầu dưới và là bác sĩ chính của bệnh nhân kia.”
Hứa Sùng Tá trầm ngâm một lát, thầy ấy đang nghĩ làm thế nào để đưa chuyện này thành một bộ môn nghiên cứu, làm thế nào để tạo cơ sở thành lập dự án đáng để báo cáo?
Bác sĩ Long đề nghị: “Thầy ơi, chúng ta có thể lập một dự án để nghiên cứu một cách thâm sâu nhất về sự tăng giảm các nhân cách trong hội chứng rối loạn đa nhân cách và mối liên hệ giữa bệnh nhân với nhân cách mới... Nhân cách mới được hình thành thế nào? Chẳng lẽ chỉ vô tình đọc được một câu chuyện cũng có thể biến nhân vật trong câu chuyện đó thành một nhân cách của mình hay sao? Và cần phải có điều kiện gì để tạo ra nhân cách khác nhau một cách có định hướng?”
Hứa Sùng Tá khẽ gật đầu: “Thầy biết chúng ta phải nghiên cứu về điều gì, nhưng vấn đề là, cấp trên sẽ không nhìn thấy lợi nhuận của chủ đề mang tính học thuật cao. Nếu vậy, đừng nói tới kinh phí nghiên cứu, được phê duyệt hay không đã là vấn đề rồi.”
"Lợi nhuận... nếu là lợi nhuận thì..." Bác sĩ Long cũng suy nghĩ: “Ví dụ như thông qua chủ đề dự án này, nếu chúng ta nghiên cứu sâu về cách con người gia tăng nhân cách một cách tự chủ thì không phải nghiên cứu theo hướng ngược lại sẽ có thể tìm ra phương pháp điều trị cưỡng chế giảm bớt số lượng nhân cách của bệnh nhân sao? Tương tự như cưỡng chế xóa bỏ vậy! Nếu có thể tìm ra một hệ thống điều trị rối loạn đa nhân cách đơn giản hơn, chữa trị tận gốc, hơn nữa còn không tái phát, thầy thấy có ổn không?”
Vẻ mặt Hứa Sùng Tá thay đổi: “Được đó! Mánh lới này rất được! Nhưng liệu chúng ta có thể làm được không?”
Sở dĩ sắc mặt Hứa Sùng Tá thay đổi là vì... trong số các dự án nghiên cứu về rối loạn đa nhân cách ở giai đoạn hiện tại, không có trường hợp thực tế nào xóa bỏ được nhân cách phụ và giữ lại nhân cách chính, nhân cách phụ được tạo ra cũng là một phần vô cùng quan trọng của trạng thái tinh thần bản thể, trọng tâm của phương pháp điều trị là kết nối các nhân cách với nhau chứ không phải loại bỏ nhân cách.
Bác sĩ Long gật đầu tự tin: “Thầy thật sự nên gặp bệnh nhân Dương Lâm đi.”
Hứa Sùng Tá cũng cười: “Chắc là em đã nói chuyện với cô ấy rồi nhỉ?”
Bác sĩ Long gật đầu, kể cho Hứa Sùng Tá toàn bộ quá trình gặp mặt Dương Lâm, cuộc đối thoại với người đàn ông tên Uông Đạt Hải, tất cả những gì ông ta trải qua và những tài liệu bác sĩ La cung cấp để chứng minh lời Uông Đạt Hải kể không phải hư cấu.
“Thì ra là thế, thảo nào em cứ một mực mời thầy tới gặp bệnh nhân đó.” Giáo sư Hứa Sùng Tá đã hiểu: “Chuẩn bị đi, phải ghi lại toàn bộ quá trình tiếp xúc với bệnh nhân như một luận cứ để trình bày.”