Biến Chủng Nhân Cách

Chương 2: Uông Đạt Hải

Và điều đáng sợ nhất chỉ vừa mới bắt đầu, bởi vì câu chuyện của cô gái vẫn còn đang tiếp diễn…"Thế là tôi chạy ra phòng khách để bình tĩnh lại. Vì vừa bực vừa sợ, tôi không biết phải làm sao. Trong lúc kích động, tôi lại nốc hết chai rượu còn dở."

Bác sĩ Long không ngờ mọi chuyện đang ngày càng phát triển theo chiều hướng đáng sợ hơn.

"Tôi chạy vào phòng bếp, cầm một con dao chặt xương rồi lao vào phòng ngủ."

Bác sĩ Long nín thở.

"Tôi kéo cô bé vào bếp."

"Tôi nghĩ: Không thể để bất cứ ai biết về cô bé này, nếu không cuộc đời của tôi sẽ chấm dứt, không còn gì nữa cả. Vợ của tôi, con gái của tôi, họ sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi."

"Tôi đun một nồi nước lớn. Sau khi nước sôi, tôi bày thớt và mài dao thật sắc."

"Tối đó, tôi không ngủ, suốt cả đêm chỉ có chặt, chặt và chặt. Tôi biết đôi mắt mình đã biến thành màu đỏ ngầu, tôi cũng biết tôi đang phát điên. Có hàng xóm nghe tiếng dao chặt trên thớt, bèn đến gõ cửa hỏi, tôi vẫn bình tĩnh ra ngoài mở cửa. Bởi vì nếu không mở sẽ bị nghi ngờ. Tôi nói với hàng xóm: Tôi đang chặt một ít xương bò được họ hàng xa mang tới tặng, tính cả xương và thịt tổng cộng mấy chục cân, vợ con tôi không ở nhà, chỉ có mình tôi làm nên hơi cực."

"Hàng xóm tin lời tôi, cũng không hỏi gì thêm nữa. Dù sao thì danh tiếng của tôi trong nhà máy cũng khá tốt, thế là tôi đóng cửa và tiếp tục…"

"Dù đã thức trắng đêm nhưng tôi vẫn chưa làm xong hết mọi việc. Đến sáng, ngoài việc lê lết cơ thể mệt mỏi đi làm, tôi còn có một việc rất quan trọng cần phải giải quyết."

"Đó là làm thế nào để xử lý cô bé kia… Tôi không thể đi quá xa, vì tôi sống trong ký túc xá nhà máy quanh năm, đi làm hay tan làm cũng đều ở đây, quanh năm gần như không bao giờ rời khỏi khu vực nhà máy. Nếu mà rời đi xa quá, sự việc mà bại lộ, chắc chắn tôi sẽ bị nghi ngờ đầu tiên."

"Cả ngày làm việc, có vẻ thấy tôi hơi lơ đãng nên nhiều đồng nghiệp đến quan tâm hỏi han xem có chuyện gì, nhưng tôi cứ lấy cớ cho qua. Cũng nhờ những hàng xóm nhiệt tình này mà cuối cùng tôi đã nghĩ ra cách. Buổi tối sau khi tan làm, tôi trở về ký túc xá, chia cơ thể cô bé vào từng túi một."

"Hàng xóm xung quanh đều là các đồng nghiệp nhiệt tình, họ rất tốt bụng, lương thiện và sẵn lòng tin tưởng người khác."

"Tôi đến từng nhà tặng quà cho hàng xóm. Tôi bảo đây là thịt bò họ hàng xa tặng, vợ con tôi không có nhà, một mình tôi không ăn hết được. Tôi sợ để lâu quá sẽ hỏng nên chia cho mọi người nếm thử."

"Hàng xóm không nghi ngờ, thi thoảng có một số người tỏ ra khách sáo nhưng rồi cũng nhận lấy."

Nghe vậy, bác sĩ Long không khỏi bịt miệng, cảm thấy thật kinh tởm, còn suýt nôn mửa.

Nhưng điều này cũng làm anh chú ý đến câu hỏi vừa rồi… nhân cách này rốt cuộc là gì? Tại sao câu chuyện mà ông ta kể chân thật đến vậy?

Người Hồ Bắc?

Nhà máy?

Lượng thông tin còn quá ít.

Bác sĩ Long thấy ông ta im lặng, bèn hỏi: "Sau đó ông đã bị bắt?"

"Đúng vậy, tôi vẫn không thể trốn tội. Vì cô bé mất tích, người trong làng không tìm thấy cô bé mới đi báo án, cảnh sát điều tra đến từng nhà trong ký túc xá nhà máy để hỏi thăm tình hình. Tầng lầu nhà tôi có mấy người nói đã từng gặp cô bé này, tôi hoảng loạn nói dối là không thấy. Nhưng vấn đề là, bắt đầu từ nhà tôi, các nhà sau đều nói chưa từng gặp cô bé này. Hơn nữa còn có năm sáu người nữa đi cùng cô bé, tất cả chia nhau ra đẩy mạnh tiêu thụ trong một tầng và không có ai lên tầng trên cùng hết. Cảnh sát kết luận trong số tôi và hàng xóm có người nói dối, và họ quyết định phá cửa lục soát từng nhà. Lúc ấy tôi vẫn chưa xử lý xong cái đầu của cô bé, nó vẫn còn ở trong nồi..."

Bác sĩ Long hít một hơi thật sâu để ổn định lại tinh thần, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao? Những đồng nghiệp biết sự thật về chỗ thịt mà ông tặng phản ứng thế nào? Nhà máy của các ông có bị đình công không?"

"Hầu hết mọi người đều bị điều đi rồi. Nhà máy đã chặn mọi thông tin, việc sản xuất không bị ảnh hưởng nhiều lắm vì đa phần hàng dệt may của Hồ Bắc thuở ấy đều phụ thuộc và nhà mày của chúng tôi, nên nhà máy không thể đình công. Sau khi bị bắt, tôi thậm chí còn không qua xét xử công khai đã bị kết án tử hình."

Nhà máy dệt?

Hơn nữa với sản lượng lớn như vậy, hầu hết hàng dệt ở Hồ Bắc đều dựa vào nhà máy đó, đây chắc chắn không phải một nhà máy dệt thủ công.

Bác sĩ Long tiếp tục giả vờ lơ đãng bấm vào màn hình điện thoại đặt trên bàn, nhập các từ khóa như "Nhà máy dệt Hồ Bắc", nhưng kết quả tìm kiếm rất hỗn loạn, không có một thông tin nào giống như những lời cô gái kể.

Không đúng, theo mô tả của cô, chuyện đó chắc phải xảy ra cách đây hơn ba mươi năm về trước, trên mạng có lẽ không có thông tin.

Đây rốt cuộc là câu chuyện do cô tự tưởng tượng hay nó đã thực sự xảy ra?

Có một cách để biết câu trả lời.

"Tôi tin ông, nhưng tại sao ông cho rằng mình đã chết?" Bác sĩ Long tiếp tục hỏi: "Rõ ràng ông vẫn đang còn sống và đang nói chuyện với tôi mà."

Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, không, không, tôi nhớ rõ ràng khoảnh khắc viên đạn bắn vào người, tầm mắt tối sầm, không nhớ được gì. Đến khi tỉnh lại, có một cô gái giới thiệu mình là bác sĩ tâm lý nói chuyện với tôi."

Bác sĩ Long gật đầu: "Cô gái đó là bác sĩ La - bác sĩ chính của ông. Như vậy, tôi có thể xác nhận xem ông có thực sự bị kết án tử hình hay không. Ông có thể cho tôi biết họ tên thật của ông không? Và cả địa chỉ của ông nữa?"

Cô gái cau mày, do dự một lát.

Sau đó cô gái thận trọng trả lời: "Uông Đạt Hải, người Đại Trị, thành phố Hoàng Thạch, tỉnh Hồ Bắc."

Bác sĩ Long nhanh chóng ghi lại.

Tổng hợp tất cả thông tin, sự việc trên xảy ra khoảng hơn ba mươi năm về trước, địa điểm ở nhà máy dệt Hoàng Thạch.

"Được rồi, tôi sẽ đi kiểm chứng và báo lại cho ông sau."

Cô gái tên Dương Lâm không nói gì nữa. Từ đầu đến cuối, dù cô là Dương Lâm hay Uông Đạt Hải, biểu cảm của cô vẫn chưa từng thay đổi.

Vẫn bình tĩnh và lạnh lùng.

Bác sĩ Long nhanh chóng đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng, nóng lòng muốn kiểm chứng xem câu chuyện vừa được nghe nhân cách kỳ lạ này kể có thực sự đã từng xảy ra hay không.

Dương Lâm bên kia cũng đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng.

Trên hàng lang, bác sĩ Long đang định rời đi thì có một cô gái bước tới từ phía đối diện. Bác sĩ Long ngẩng đầu, thấy cô gái đưa cho mình một tập tài liệu.

Bác sĩ Long hơi sửng sốt, phát hiện đây là La Mỹ Châu - bạn học cũ nhiều năm trước của anh và là bác sĩ chính của Dương Lâm, bệnh nhân mắc chứng rối loạn đa nhân cách vừa rồi.

Chính nhờ người bạn học cũ này mà bác sĩ Long mới có thể tới đây để tiếp xúc với bệnh nhân Dương Lâm, nhưng không ngờ sự việc này lại trở nên thú vị đến vậy.

Bác sĩ Long vừa duỗi tay nhận tệp tài liệu, vừa hỏi: "Tiểu Mỹ, đây là cái gì vậy?"

Cũng chính cô ấy là người đã nhờ bác sĩ Long tới gặp cô gái này.

Bác sĩ La: "Đây là tài liệu tôi tra được sau khi nghe câu chuyện của người đó. Tôi tin giờ cậu cũng đang muốn đi điều tra phần tài liệu này phải không?"

Bác sĩ Long cúi đầu xem qua tài liệu…

Năm 1980, nhà máy dệt thành phố Hoàng Thạch tỉnh Hồ Bắc, vụ án Uông Đạt Hải hϊếp da^ʍ chặt xác, tử hình.

Quả nhiên anh đã đoán đúng!

Tất cả những điều mà nhân cách kia nói là thật!

Bác sĩ Long khó tin, ngẩng đầu hỏi bác sĩ La: "Cậu tìm được thông tin này ở đâu đấy?"

Tiểu Mỹ dựa vào tường, thở dài: "Ngạc nhiên lắm phải không? Tôi đã nhờ một người bạn ở đó tìm hiểu việc này. Trên mạng có lẽ sẽ không tìm thấy đâu, đây là sự kiện có thật."

Bác sĩ Long trợn mắt há hốc mồm: "Vậy, cô gái tên Dương Lâm đã biến nhân vật chính Uông Đạt Hải trong vụ án có thật này thành một trong những nhân cách của cô ấy ư?"

Bác sĩ La gật đầu, dường như rất cạn cmn lời.

Bởi vì vấn đề này quá vớ vẩn.

Trước nay chưa từng có, cũng chưa từng thấy.

Bác sĩ Long lén nhìn bác sĩ La, trong giây phút này, anh chợt nảy một ý tưởng rất đáng thử.

Nghiên cứu!

Bộ môn của bác sĩ Long vừa vặn thiếu một đề tài nghiên cứu có thể thu hút được sự chú ý. Mà cô gái này chẳng phải là đề tài hay nhất từ trước đến nay sao?

Nếu có thể sưu tập đủ chứng cứ và viết thành luận văn, ít nhất có thể chứng minh được một luận điểm…

Một người, trong tình huống nhất định nào đó, có thể biến trải nghiệm của người khác thành một trong những nhân cách của mình.

Nói cách khác, trong thế giới của nhân cách phân liệt, nhân cách có thể được hình thành bằng một câu chuyện.

Hoặc, nếu mọi việc suôn sẻ, nó thậm chí còn có thể dẫn dắt đến một câu đố bí ẩn hơn…

Trên thế giới này có tồn tại thứ gọi là nhập hồn không?

Biểu hiện vừa rồi của Dương Lâm chẳng phải rất giống bị hồn ma của Uông Đạt Hải nhập vào người sao?

Trong mắt bác sĩ Long tràn ngập một thứ ánh sáng kỳ lạ.