Mãi sau này ta mới biết, nhánh sông nhỏ này chảy vào sông lớn, rồi lại chảy ra biển cả, chính là Đông Hải. Vùng đất này gọi là Đông Thắng Thần Châu, là một trong bốn châu lục, ta cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Ta cảm thấy điều đó không quan trọng, ăn uống mới là quan trọng nhất.
Ta cái gì cũng ăn, không kén chọn, sống chín, mặn ngọt, chỉ cần có thể sống sót là được.
Càng ngày càng quen thuộc với môi trường xung quanh, ta cũng dần dần có thể đi xa hơn một chút. Trong núi có thác nước, những lúc không phơi nắng, ta sẽ đến đó để dòng thác xối thẳng vào mai rùa, ý đồ muốn rèn luyện thân thể thêm cường tráng.
Năm này qua năm khác, ta nói chuyện càng ngày càng lưu loát, mai rùa cũng càng ngày càng cứng cáp, từng chút từng chút một thay lớp mai cũ, thân hình cũng lớn hơn, thậm chí có thể đứng thẳng và đi lại như vị Quy thừa tướng kia, nhưng ông ấy đã hóa hình thành người, còn ta thì vẫn chưa thể hóa hình.
Ta thậm chí còn không thể biến ra nổi một ngón tay, chỉ có thể nói tiếng người, chạy nhảy và nhào lộn, nếu như ở thời hiện đại mà làm livestream thì chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền.
Giai đoạn đầu, ta bận rộn với việc sinh tồn, không có thời gian để nhớ nhà, sống còn chưa xong, lấy đâu ra thời gian để mà sầu não bi thương. Đến khi cuộc sống dần ổn định, ta mới bắt đầu cảm thấy cô đơn, nhớ đến tình hình của người nhà.
Hơn nữa, trí nhớ của ta không hề mờ nhạt theo năm tháng, ngược lại, nhờ tu luyện mà đầu óc càng thêm minh mẫn!
Vào một mùa đông nọ, một con gấu chưa ngủ đông đã moi ta ra từ đám rong rêu dưới đáy nước, vừa cắn một cái, hàm răng của nó đã bị ta làm cho gãy nát. Con gấu đó không có linh trí, ta nhân lúc nó đang tu luyện liền dùng mai rùa húc thẳng vào nó, khiến nó lăn lông lốc, không dám cắn ta nữa.
Tất nhiên, cũng có những con yêu quái muốn nuốt chửng ta, những con nào đánh không lại thì ta sẽ chạy, rùa tuy di chuyển không nhanh, nhưng ta có thể rụt cả người vào trong mai, dùng mai lăn tròn chạy trốn, chiêu này ta đã luyện thành thạo rồi, cứ thế mà lăn như một cái bánh xe.
Lộ tuyến chạy trốn của ta nhiều vô số kể!
Ta thích nhất là mùa xuân và mùa hè, bởi vì vào thời gian này sẽ có người đến du xuân câu cá, thấy ta là một con rùa hiểu chuyện, thông minh, họ sẽ trêu chọc ta vài cái như trêu chó, rồi cho ta ăn hoa quả bánh trái.
Vì ta cái gì cũng ăn, nên họ cũng không còn kiêng dè gì nữa, thức ăn thừa như cá thịt gì đó cũng đều ném cho ta, ta ăn còn nhanh hơn cả chó, sợ chậm một chút là mất phần.
Rất nhiều lúc, ta tu luyện đến mức quên cả thời gian, có cảm giác như không biết hôm nay là ngày nào tháng nào.
Mãi cho đến khi ta nhìn thấy cô bé từng cho ta ăn nay đã trở thành thiếu phụ, bế con ra bờ sông giặt giũ, ta mới thực sự cảm nhận được dòng chảy của thời gian.
Ta cứ ngỡ, thời gian vẫn trôi qua như vậy, dù sao ta cũng chỉ là một con rùa, chỉ là từ một con rùa nhỏ bằng bàn tay, biến thành con rùa lớn hơn một mét.
Trải qua một trăm năm, ta đứng thẳng lên đã cao bằng một đứa trẻ, ngụy trang một chút, đợi đến đêm tối, ta có thể len lén đến những ngôi làng có người sinh sống, dạo chơi ở những khu chợ đêm nhộn nhịp.
Một ngày nọ, ta lại ra bờ sông phơi nắng, một quân tôm từ dưới sông nhảy lên, ta sợ hãi định bỏ chạy, nhưng hắn ta lại cười nói:
"Rùa con chạy đi đâu, ta không ăn thịt ngươi đâu."
Ta nằm phục trong đám rong rêu, vẫn chỉ dám quan sát, trong tay đối phương cầm một tấm lụa, mở ra, trên đó có viết chữ.
"Đại ca, huynh đang làm gì vậy?" Thấy đối phương có vẻ dễ nói chuyện, ta liền hỏi một câu.
"Dán thông báo, chiêu mộ người cho Long cung, rùa con có muốn thử sức không?"
Đã trốn thoát khỏi việc tuyển dụng ở thời hiện đại, vậy mà vẫn không thoát khỏi việc tuyển dụng ở thời cổ đại! Nhưng mà có công việc ổn định, ta cũng có chỗ dựa, hơn nữa lại còn được bao ăn bao ở, sếp lại là Long Vương!
"Đại ca, xin hỏi Đông Hải Long cung có vị Quy thừa tướng nào không?"
"Ồ! Có chứ, đợt tuyển dụng này là do Quy thừa tướng phụ trách."
"Đại ca, ta đăng ký!"
"Được rồi."
Ta và đại ca quân tôm cẩn thận dò hỏi thông tin tuyển dụng. Đơn vị tuyển dụng là Đông Hải Long Cung, ông chủ lớn là Đông Hải Long Vương, gia đình có cả Long thái tử, Long nữ, tôi tớ binh lính càng nhiều như sao trên trời.
Chuyện tuyển dụng này cũng không phải năm nào cũng có, không cố định. Quy thừa tướng thỉnh thoảng sẽ kiểm kê số lượng người làm việc trong Long cung, nếu không đủ, sẽ tiến hành tuyển dụng trên diện rộng ở các vùng biển, sông, hồ, suối.
Dù sao cũng có những tiểu yêu làm việc vài năm rồi không muốn làm nữa, quay về nhà nằm ngửa, hoặc kết hôn sinh con, hoặc chuyên tâm tu luyện.