Bạn Thân Là Trà Xanh, Phải Làm Sao?

Chương 7

Kim đồng hồ điểm 12 giờ.

Bạn cùng phòng đều đang ở trong phòng ăn Michelin giá 2000 cảm thán đúng là nơi đắt tiền đến cả ly nước sôi để nguội cũng ngon hơn bên ngoài.

Còn Nhan Hề chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa nhà hàng.

Cô nhớ rõ nhà hàng Michelin 3 sao này Chu Khinh Ngữ từng dẫn cô đến, còn nói Bùi Dục Bạch rất thích ăn bánh kem sữa dừa ở đây.

Lúc đầu Nhan Hề chỉ đem việc này xem như bạn thân chia sẻ chuyện yêu đương vụn vặt, mà ở trong tiểu thuyết gốc người thật sự thích bánh kem sữa dừa ở đây không phải Bùi Dục Bạch mà là Diệp Lạc Y.

Diệp Lạc Y chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này.

Chu Khinh Ngữ đặc biệt mua bánh kem sữa dừa đưa cho Bùi Dục Bạch, quay đầu đã bị Bùi Dục Bạch đưa cho Diệp Lạc Y.

Hôm nay Chu Khinh Ngữ đang ở trung tâm Hồng Thụy gần đây quay phim, rất có khả năng cô ấy sẽ đến đây mua bánh kem.

Một bóng người quen thuộc đi vào nhà hàng, người kia không trực tiếp ngồi xuống bàn mà đến chỗ nhân viên phục vụ chọn bánh kem sữa dừa. Cô ấy đeo kính đen và khẩu trang nhưng Nhan Hề liếc mắt một cái liền nhận ra.

Nhan Hề kéo tay bạn cùng phòng: "Mau tạt nước mình! Mắng mình là tiểu tam cướp người yêu của cậu! Nhanh!"

Bạn cùng phòng: ?

Bạn cùng phòng mơ màng không hiểu kịch bản nhưng lại nghiện diễn trò, miệng nói "Mình độc thân mà, ở đâu ra bạn trai." tay lại cầm ly nước lên dứt khoát tạt thẳng vào mặt Nhan Hề.

"Tiện nhân! Ai cho cô cướp bạn trai tôi!"

Tốt lắm, còn cải biến lời thoại thêm hai chữ "tiện nhân" này cho sinh động.

Chu Khinh Ngữ tức giận "vụt" sang, xông lên đem Nhan Hề bảo vệ sau lưng.

"Cô làm gì vậy?"

Bạn cùng phòng thấy Nhan Hề không ngừng nháy mắt ra hiệu với cô ấy lập tức ngầm hiểu, thuận thế tiếp tục diễn, chỉ vào Nhan Hề hung hăn nói: "Cô ta chen chân vào giữ tôi với bạn trai! Cướp bạn trai tôi!"

Chu Khinh Ngữ quay đầu nhìn Nhan Hề chỉ thấy Nhan Hề hổ thẹn cúi đầu, hai mắt lưng tròng: "Buổi sáng không phải mình nói với cậu là mình thất tình..."

Nội tâm Chu Khinh Ngữ ngũ vị tạp trần nhưng vẫn như cũ ngẩng đầu lên nhìn về phía bạn cùng phòng: "Không có bằng chứng đừng có nói lung tung! Cô còn như vậy tôi kiện cô tội phỉ báng!"

Nhan Hề kéo tay Chu Khinh Ngữ, nước mắt không tự chủ chảy xuống. Chu Khinh Ngữ nhìn Nhan Hề khóc đến hoa lê đái vũ, tim liền mềm nhũn.

Chuyện này rốt cuộc vẫn là Nhan Hề không đúng nhưng Chu Khinh Ngữ sẽ không thừa nhận.

Cô ấy quay đầu nhìn về phía bạn cùng phòng: "Dù sao đi nữa nếu cô còn dám khi dễ Nhan Hề, tôi khiến cô trả đủ!"

Dứt lời, Chu Khinh Ngữ nắm tay Nhan Hề rời khỏi nhà hàng Michelin.

Nhan Hề đi theo phía sau Chu Khinh Ngữ, trước khi đi còn lén lút ra dấu ok cho bạn cùng phòng.

.

Ra khỏi nhà hàng Chu Khinh Ngữ kéo Nhan Hề đến hành lang yên tĩnh không người.

"Chuyện gì vậy? Nam sinh cậu thích là bạn trai của nữ sinh kia?"

Nhan Hề rụt rè gật đầu: "Bọn họ yêu đương bí mật, mình không biết, họ cũng không nói với mình... Khinh Khinh, mình lớn như vậy là lần đầu tiên động lòng với đàn ông, mình rất khó chịu!"

Chu Khinh Ngữ ôm Nhan Hề vỗ nhẹ lưng cô: "Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân không phải đầy ra đó sao? Không cần để trong lòng, lúc cậu nói bị thất tình mình còn tưởng là nói mấy nhân vật trong sách..."

Nhan Hề phụ họa khóc thút thít hai tiếng.

Đúng lúc này điện thoại Chu Khinh Ngữ kêu lên.

Hệ thống nhắc nhở Nhan Hề: [Là chuông hẹn giờ nhắc việc của Chu Khinh Ngữ, nhắc cô ấy buổi chiều phải đi gặp Bùi Dục Bạch.]

Nhan Hề đánh đòn phủ đầu, hít hít mũi nhỏ giọng hỏi: "Đã hơn 12 giờ, mình nhớ buổi chiều cậu muốn đi bồi Bùi nhị thiếu, có phải không kịp rồi không?"

Động tác Chu Khinh Ngữ hơi ngừng lại.

Cô ấy rất thích Bùi Dục Bạch chỉ ước 24 giờ đều ở cùng anh ta, hẹn hò với Bùi Dục Bạch đương nhiên cô ấy không muốn bỏ qua.