Nhan Hề cũng hiểu điều này. Hẳn là Bùi Dục Bạch đang giấu Chu Khinh Ngữ, chắc phải đến ngày mai ra sân bay thì Chu Khinh Ngữ mới biết được sự thật.
Cô ôm chặt điện thoại, giọng nói trở nên đáng thương: “Khinh Ngữ, đừng đi có được không? Tôi thất tình rồi, cậu đến ở bên cạnh tôi đi!”
"Cậu thất tình à?"
Giọng Chu Khinh Ngữ pha chút kinh ngạc.
"Chứ còn gì nữa..."
Giọng Nhan Hề nghe não nề hơn.
"Hôm nay tôi mới biết, hoá ra thất tình lại khó chịu đến vậy…"
Chu Khinh Ngữ im lặng gần một phút, rồi mới mở lời.
“Thôi đi Nhan Hề, cậu chưa từng yêu đương gì cả, tay con trai còn chưa nắm bao giờ, thất tình cái nỗi gì?
Lại không quay trúng anh chàng nào trong game rồi hả? Tạ Tri Hành? Thẩm Tuý? Hay là Túc Trầm?"
Nhan Hề: "Túc Trầm... Không không không! Mình thật sự thất tình rồi!"
Điện thoại bỗng vang lên một tiếng: [Tài khoản Alipay đã nhận được 100.000 tệ.]
"Bảo bối, mình chuyển cho cậu ít tiền, muốn mua gì thì mua! Loại đàn ông nào mà không cua được chứ? Mình cúp máy đây, quay quảng cáo xong mình còn phải đi tìm anh Dục Bạch đó, không quay được thì lại tìm mình!"
Nói xong, Chu Khinh Ngữ cúp máy.
Nhan Hề: "..."
Hệ thống hả hê: [Tôi đã nói cô ấy chỉ là nữ phụ, cốt truyện đã định sẵn thì không thể thay đổi được!]
[Chu Khinh Ngữ bây giờ đã bị cốt truyện khống chế, sẽ trở nên cực kỳ si tình! Sao có thể bỏ qua cơ hội đi du lịch cùng Bùi Dục Bạch được chứ!]
Nhan Hề bất lực.
"Cậu có biết Khinh Ngữ đang quay quảng cáo ở đâu không?"
[Tất nhiên!]
[Mặc dù tôi không thể thay đổi được cốt truyện, nhưng những chuyện xảy ra trong thế giới tiểu thuyết thì tôi đều biết cả!]
[Bây giờ Chu Khinh Ngữ đang ở gần trung tâm thương mại Hồng Thuỵ. Chắc khoảng nửa tiếng nữa là quay xong rồi!]
Nhan Hề đảo mắt, trong mắt lóe lên tia sáng.
Cô nhìn 100.000 tệ nóng hổi trong Alipay, quay sang đám bạn cùng phòng đang thảo luận sôi nổi về việc ăn gì.
"Mấy bạn ơi, hay là chúng ta đến trung tâm thương mại Hồng Thuỵ ăn đi? Mình mời!"
...
Ở phim trường, không khí căng thẳng và bận rộn.
Sau bảy lần quay hỏng, Chu Khinh Ngữ cuối cùng cũng hoàn thành cảnh quay, mệt mỏi ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Trợ lý cẩn thận bưng một bình trà dưỡng sinh lớn đi tới.
"Chị Khinh Ngữ, đạo diễn nói anh ấy xem qua một lượt cảnh quay, xem có cần quay bổ sung cảnh nào không, nếu không thì hôm nay kết thúc công việc ạ."
Chu Khinh Ngữ uể oải "Ừ" một tiếng.
Cô thuận tay bưng cốc trà dưỡng sinh lên uống một ngụm, sau đó liền chán ghét ném cốc trà sang một bên, vẻ mặt khó chịu: "Cái thứ gì thế này? Dở chết đi được!"