“Đến cả thằng cha mày mà còn không nhận ra?”
"Cha… dượng…" Sắc mặt Dương Quân nháy mắt tái nhợt khi nhìn thấy người đàn ông này: "Chẳng phải cha đang ở nước ngoài công tác sao? Sao lại đột nhiên về đây?"
Người đàn ông này chính là Bạch Hàn - đại gia chồng cũ của mẹ Dương Quân, đồng thời cũng là cha dượng của hắn.
Sở dĩ Dương Quân dám làm những điều tồi tệ này với Bảo Ngọc là do hay tin Bạch Hàn đang ở nước ngoài. Chứ nếu không có cho mười cái gan hắn cũng không dám. Vì Bảo Ngọc rất được Bạch Hàn yêu thích.
Bạch Hàn không trả lời câu hỏi của Dương Quân. Hắn ôm chầm Bảo Ngọc, vỗ về an ủi.
"Con không sao chứ?"
Bây giờ Bạch Hàn chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Bảo Ngọc. Cô hoảng sợ ôm lấy hắn, khóc nấc lên.
"Cha… cha ơi…!!!"
"Ngoan, không sao hết, có cha đây rồi."
Nhìn thấy thái độ mờ ám của Bạch Hàn đối với Bảo Ngọc, trong nháy mắt Dương Quân ngộ ra điều gì đó.
"Cha, chẳng lẽ ngài…?"
Câu còn chưa kịp dứt thì "đoàng" một phát, Bạch Hàn nhìn cũng không nhìn mà phóng ra một phát đạn. Đây chính là phát đạn răn đe, nó sượt qua gò má của Dương Quân khiến hắn hoảng sợ ngã ngồi xuống đất. Bả vai vẫn chảy máu và viên đạn sượt qua gò má khi nãy cũng khiến mặt hắn rướm máu.
"Dương Quân, tao cho mày sự nghiệp rộng mở, không phải để mày lợi dụng nó mà ức hϊếp vợ mày như thế. Cũng không phải để mày dùng tiền tài đi bao gái, bỏ bê vợ con đến mức cháu tao cũng sảy."
"Mày chẳng khác gì mẹ của mày. Bây giờ mày lại dùng cái lý lẽ hãm chó đó để buộc tội Bảo Ngọc, còn tra tấn con bé thành ra như vậy? Dương Quân, mày có còn là người không? Ng*ai t*nh mà còn làm như bản thân trong sạch lắm. Mày còn nhốt vợ mày vào chung phòng với mười thằng côn đồ. Rồi định đợi đến lúc con bé bị h.iếp c.hết mày mới vừa lòng phải không?"
"Hức." Nghe đến chữ "h.iếp", Bảo Ngọc dường như bị ám ảnh tâm lý, cô không ngừng run rẩy la hét.
"Không, đừng… aaa đừng lại đây… cha ơi cứu con… hu hu…"
Bạch Hàn cắn răng, ánh mắt toát lên vẻ tức giận.
"Thằng chó như mày không xứng để tao giao sản nghiệp cho!"
Dứt lời hắn bắn thêm vài phát S***g nữa vào người Dương Quân. Không đến mức làm ૮ɦếƭ người nhưng cũng đủ gây đau đớn.
Mà dù cho Bạch Hàn có g.iết c.hết Dương Quân thì cũng chẳng ai dám nói gì. Suy cho cùng ông là người duy nhất của thành phố A có thể g.iết người mà chẳng cần kiêng dè ai.
Trúng năm phát S***g vào tay, chân, bụng và hai bả vai. Dương Quân đau đớn khuỵu xuống, không thể tin mà nhìn người cha vẫn luôn yêu thương mình.
Bạch Hàn mặc kệ Dương Quân, hắn ôm chặt Bảo Ngọc vào lòng, vỗ lưng cô để cô bình tĩnh lại.
Nhưng dù cho được vỗ về như thế nào, Bảo Ngọc vẫn không nín khóc được. Cô cứ thút thít mãi khiến cõi lòng Bạch Hàn đau nhói.
Đột nhiên, như ngẫm nghĩ ra được điều gì đó để dỗ bé ngoan trong ngực, hắn nói.
"Bảo Ngọc, con có muốn trở thành mẹ của Dương Quân không?"
Lúc Bảo Ngọc tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm ở bệnh viện. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi khiến cô không nhịn được mà ho khan.
Lần này không giống như những lần ho khác, Bảo Ngọc ho rất lâu và dài, cô ho đến mức như muốn văng cả phổi ra ngoài. L*иg ngực đau rát, không thể dừng ho được.
Cửa phòng bệnh mở ra, Bạch Hàn từ bên ngoài bước vào. Thấy cô ho như vậy liền vô cùng lo lắng, hắn săn sóc vỗ nhẹ vào lưng cô, động tác vô cùng dịu dàng tựa như đang chạm vào bảo bối nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan. Hoàn toàn trái ngược với hình tượng lạnh lùng của ông trùm giang hồ.
“Em không sao chứ?”