Ta Làm Phụ Thân Chết Thảm Của Long Ngạo Thiên [Xuyên Thư]

Chương 51: Chẳng ngờ, vô tình lại có tình

Viên minh châu không hề phản ứng.

Thu Ý Bạc chớp mắt, đưa tay ra xa hơn một chút, nhưng viên minh châu vẫn không có bất kỳ thay đổi nào. Tiên trưởng tỏ vẻ không kiên nhẫn, nói: “Người tiếp theo.”

Ngoài đình lặng ngắt như tờ, đến khi tiên trưởng lên tiếng, trưởng thôn mới liên tục hành lễ: “Tiên trưởng, có phải có vấn đề gì không? Đứa trẻ này là do một tiên nhân giao phó cho chúng ta cách đây mười năm…”

Vị tiên trưởng đó cắt ngang: “Không có tiên duyên thì là không có tiên duyên.”

Thu Ý Bạc ngừng một chút, rồi thu tay lại, mỉm cười hành lễ với tiên trưởng: “Đa tạ tiên trưởng.”

Nói xong, y rời khỏi đình.

Lý Tú vừa lúc đi ngang qua, nháy mắt với y, ý bảo y đừng lo, chờ hắn ra ngoài rồi nói tiếp. Thu Ý Bạc khẽ gật đầu, đứng ngoài đình chờ Lý Tú. Y nhìn quanh, thấy biểu cảm của thôn dân với mình đều là phức tạp, tâm trạng cũng lẫn lộn, không khỏi cúi đầu, không dám nhìn bọn họ.

Bất ngờ, các thôn dân lại dấy lên một trận kinh hô, viên minh châu mà Lý Tú chạm vào đang phát ra ánh sáng rực rỡ hơn trước, vẻ mặt của tiên trưởng kia cũng trở nên ôn hòa hơn: “Địa linh căn, rất tốt, chúc đạo hữu đường tu hành thuận lợi.”

Lý Tú sờ đầu mình: “À , tiên trưởng... Có phải là nhầm lẫn không? Sao ta lại có Địa Linh căn được? Lần trước đo thử ta còn không có linh căn cơ mà!”

Tiên trưởng mỉm cười, ôn hòa nói: “Có thể là vì tuổi còn nhỏ, căn cơ chưa hiện rõ, hoặc là trong mười năm qua có điều kỳ ngộ cũng không chừng.”

“Là vậy à...” Lý Tú định hành lễ cảm ơn tiên trưởng, nhưng vị tiên trưởng kia đã phất tay áo: “Không cần hành lễ, hai người các ngươi đến đây, ta có việc cần giao phó.”

Lý Tiểu Hoa và Lý Tú lập tức bước lên, được dặn dò về thời điểm xuất phát và các vấn đề liên quan, đồng thời mỗi người nhận một ít tiền bạc, đặc biệt là Lý Tú, tiên trưởng đưa hẳn cho hắn gần một trăm lượng bạc: “Nghe nói ngươi đã cưới tức phụ, số bạc này đưa cho tức phụ của ngươi, bảo nàng mang tiền đi an bài nơi ở mới.”

“Ta không thể mang tức phụ cùng đi sao?” Lý Tú hỏi.

Tiên trưởng lạnh nhạt đáp: “Một khi vào Tu Chân giới thì đã là tu sĩ, trăm năm chỉ như chớp mắt, dung nhan cũng nhanh chóng lụi tàn, sao có thể mang theo được?”

Lý Tú thất vọng cúi đầu.

“Đi đi, thời gian không còn nhiều.” Tiên trưởng nói.

Lý Tú và Lý Tiểu Hoa ra ngoài, ngay lập tức bị thôn dân bao vây. Lý Tú quay đầu nhìn Thu Ý Bạc mấy lần, thấy Thu Ý Bạc mỉm cười vẫy tay với hắn, hắn chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu rồi đi theo thôn dân.

Buổi tối, Thu Ý Bạc nhìn ánh đèn le lói trước mặt, tâm trạng có hơi mơ màng. Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng động, y đứng dậy mở cửa, thấy Lý Tú lén lút đứng ngoài cửa, hắn nhìn quanh, thấy cửa mở thì vội vàng lách vào, nhưng không vào trong phòng.

“Có chuyện gì vậy?” Thu Ý Bạc ngạc nhiên hỏi.

Lý Tú hạ giọng: “Ta biết Thu ca không dễ chịu đâu, ta lén đến đây, ngươi đừng nói gì, hãy nghe ta nói.”

Thu Ý Bạc gật đầu, Lý Tú nhanh chóng đưa cho y một túi vải nhỏ: “Cầm lấy cái này!”

Thu Ý Bạc sờ vào biết ngay là gì: “Sao ngươi lại đưa cho ta cái này? Đây không phải tiền dành cho tức phụ của ngươi sao!”

“Tức phụ của ta biết rồi...” Lý Tú ngừng một chút: “Sau này ngươi ở lại thôn sẽ không dễ dàng đâu, nếu họ đuổi ngươi, ngươi hãy đi đi, đừng cứng đầu, số bạc này dù không nhiều nhưng cũng đủ cho ngươi ổn định.”

Thu Ý Bạc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không đâu, Lý thúc sẽ không làm vậy.”

“Trưởng thôn sẽ không bỏ mặc ngươi, nhưng không tránh khỏi có người có ý kiến! Thôn vốn không giữ lại người ngoài, ngươi phải cẩn thận!”

“Còn nữa, tiền bạc phải cất kỹ! Tốt nhất là giấu vào trong núi! ... Ngươi cứ giữ lấy đi! Nếu sau này không có việc gì thì đưa tiền cho tức phụ của ta!”

Thu Ý Bạc còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Lý Tú đã quay lưng rời đi, y nhìn ánh sáng lờ mờ qua khe hở của cửa gỗ, không khỏi mỉm cười.

Lý Tú rời đi vào sáng sớm hôm sau, ngày thứ ba, thứ tư... Dường như trong thôn chỉ thiếu đi hai người, mọi thứ vẫn không thay đổi, mọi người vẫn làm việc từ sáng đến tối, thời gian trôi qua nhanh chóng đến cuối năm.

Dân trong thôn đối với y càng ngày càng lạnh nhạt.

Một hôm, sau khi tan học, phu tử gọi y lại, vẻ mặt phu tử rất lạnh nhạt: “Tử Hoài, học phí năm nay chỉ còn mỗi ngươi chưa nộp...”

Thu Ý Bạc dừng lại, nói: “Vâng phu tử, ta sẽ nộp sớm.”

Thực ra ngoài số bạc Lý Tú cho, y chỉ có một nghìn đồng tiền lẻ, đó là tiền mừng tuổi của thôn dân tích cóp qua nhiều năm. Y lớn lên bằng cơm gạo của nhiều nhà, không đi làm ruộng, không lên núi săn bắn, hàng ngày chỉ dựa vào việc viết thư và đọc sách đổi lấy thức ăn, trưởng thôn cũng thỉnh thoảng cho thêm, thực sự là không có nhiều tiền.

Học phí là ba trăm văn, y có thể nộp được.

Phu tử lại hỏi: “Ngươi không có tiên duyên... ngươi không buồn sao?”

Chủ đề này đã có nhiều người nói với y rồi, trong một năm ngắn ngủi, câu hỏi này đã khiến y không muốn trả lời thêm nữa, nhưng vì tôn trọng phu tử, y vẫn thành thật đáp: “Có chút buồn, nhưng phần lớn mọi người đều không có tiên duyên, ta chỉ là một trong số đó thôi, phu tử.”

“Không có tiên duyên, ta vẫn có thể làm ruộng, có thể đọc sách, không thể vì không có tiên duyên mà tự vẫn được.” Thu Ý Bạc mỉm cười: “Thực ra t còn thở phào nhẹ nhõm, ta nghĩ như phu tử vậy là tốt rồi, thi đậu tú tài, tìm một nơi để tưới cây, được người kính trọng, đó là cuộc sống ta muốn, ta sẽ cố gắng thi đậu tú tài trước!”

Phu tử nhìn y với vẻ mặt phức tạp: “Tốt, ngươi hãy nhớ những gì đã nói hôm nay.”